Tân Thiên Lâm chán đến chết ngáp dài một cái, dù đang ở giữa huyệt mộ đầy cơ quan ngầm thế này anh ta vẫn nhàn nhã như cũ.
Dù sao có người Tây Nam Miêu Cương làm cu li cho anh ta, lại có kiếm sĩ Thiết Ưng giúp anh ta thu thập, còn thêm Chu Quốc Dũng thay anh ta tìm kiếm kho tàng nữa…
Khi mới vào kho tàng, Tân Thiên Lâm còn có phần kích động.
Nhiều châu báu bảo vật như thế đều bày ra trước mắt, chỉ là một kho tàng đã sánh ngang với một nửa tích trữ của Tân Phiệt rồi.
Còn đừng nói kho tàng trong huyệt Tây Nam Miêu Cương này không chỉ có một cái!
Tân Thiên Lâm nhìn thấy tiền tài báu vật thì tâm trạng không tồi, nhưng cũng không quá kích động.
Bởi vì nơi này chẳng qua là chút đồ giá trị thôi, không có tác dụng gì lớn với Tân Thiên Lâm cả.
Tiền nhiều quá, tiêu không hết cũng là một loại phiền muộn.
Nhưng làm gì có ai ngại tiền nhiều đâu?
Nếu nhiều tiền là một loại phiền muộn, Tân Thiên Lâm thà cả đời không hết bưồn còn hơn.
Huống chỉ lần trước Tân Vũ Phong lợi dụng tập đoàn Phong Vân đả kích Tân Phiệt khiến Tân Phiệt hao tổn nặng nề.
Tuy sau đó tập đoàn và các tài phiệt dưới trướng Tân Phiệt dựa vào căn cơ vững chắc cộng thêm tài lực hùng hậu của Tân Phiệt chống đỡ phía sau đã vùng dậy lần nữa, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là không tổn thất.
Kho tàng trước mắt có thể bù đắp lại… gấp mười lần những tổn thất kia!
Mà sau khi ra khỏi kho tàng tràn châu báu, Chu Quốc Dũng liền hội hợp với bọn họ.
Không chỉ như vậy, Chu Quốc Dũng còn nói với Tân Thiên Lâm, trên đường ông ta đến đây lại phát hiện thêm một kho tàng khác, chỉ là khi ấy đi một mình, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên cố ý đến báo lại với cậu Tân Thiên Lâm trước.
Tân Thiên Lâm nghe lời này thì vui mừng vô cùng, lập tức dẫn người theo Chu Quốc Dũng đi tới kho tàng tiếp theo.
Chu Quốc Dũng không thẹn là Hiệu Úy chuyên đào vàng, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã đưa đoàn người Tân Thiên Lâm tránh khỏi đủ loại cơ quan mật dọc đường, đi tới giữa kho tàng.
“Rầm rầm!”
Cửa kho tàng mở ra.
Tân Thiên Lâm khiếp sợ đến không nói nên lời.
Nơi này tràn đầy báu vật hiếm có không thể dùng tiền tài đánh giá được!
So với kho báu tiền tài vừa rồi, giá trị của mấy thứ này đối với Tân Thiên Lâm mà nói phải nhiều hơn gấp mười lần!
Phải biết, cảnh giới Tông sư của Tân Thiên Lâm khi trước là dùng báu vật chồng chất mà thành.
Cho nên giờ anh ta đã sinh ra tính nhờn với mấy thứ quý giá thường thấy rồi.
Số tài bảo Tân Phiệt có thể thu thập cung cấp Tân Thiên Lâm sử dụng chỉ có thể nói là méo mó có hơn không mà thôi.
Chỉ là sau này đổi cốt tủy của Tân Vũ Phong, loại chuyện này cũng cải thiện không ít.
Trong bảo tàng trước mặt ít nhất có một nửa tài bảo là Tân Thiên Lâm chưa thấy bao giờ, nghe cũng chưa nghe qua!
Như vậy cực kỳ có ích cho quá trình tăng tu vi của anh ta!
Huống chỉ nhiều tài bảo như vậy, tùy ý chọn vài thứ đưa ra cũng đủ cho Tân Phiệt bồi dưỡng một đội ngũ có lực sát thương mạnh mẽt Đến lúc đó, cho dù lại xuất hiện thêm cường giả Tông sư đỉnh cấp thứ hai thì Tân Thiên Lâm cũng không cần sợ!
Ngay cả người chuyên môn đào kho báu như Hiệu Úy Chu Quốc Dũng, làm bao năm vậy rồi, đào không biết bao nhiêu hầm mộ, gặp không biết bao nhiêu bảo bối mà nhìn đến tình huống trước mắt đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Dù sao Chu Quốc Dũng tham gia hành động của Tân Phiệt là được hứa chia ba phần!
Chưa nhắc tới kho tàng tiền tài kia, dù sao Chu Quốc Dũng không bắt kịp, tiền tài bên trong không có quan hệ gì với ông {a.
Nhưng kho tàng trước mắt là ông ta dẫn thiếu chủ Tân Phiệt phát hiện ra nha.
Cho nên ba phần kho tàng này là chạy không thoát tay ông ta rồi!
Thoáng cái, Chu Quốc Dũng cảm thấy mình có chút hoa mắt chóng mặt.