“Ai nói tôi không có tiền, những thứ này...không phải à?”
Tần Vũ Phong đột nhiên mở ra một chiếc va li trên tay, chỉ thấy bên trong có rất nhiều xấp tiền giấy màu trắng, đánh thật mạnh vào thị giác lẫn thần kinh của mỗi người.
Trên mặt mỗi một xấp tiền giấy đều in rõ “ba triệu”.
Nhưng ngân hàng phát hành loại tiền giấy này cũng vô cùng kinh người, thế mà lại là ngân hàng Địa Phủ”.
Đây rõ ràng là tiền âm phủ, trọn vẹn ba nghìn tỷ tiền âm phủ! “Anh bị thần kinh đấy à?”
Tô Kỳ Hoa giống như một con mèo bị giẫm phải đuổi, tức giận hổn hển nhưng vẫn lớn tiếng mắng: “Anh lại dám dùng tiền âm phủ tới để mua bức tranh này, Anh xem tất cả mọi người ngồi đây đều là kẻ ngu chắc? Chỗ tiền giấy này, anh vẫn nên mang về mà đốt cho Quách Thường Lân đi! Bảo vệ đầu, còn không mau chóng qua đây mang tên điên này cút ra ngoài cho tôi!”
Lời vừa nói ra đã có mấy chục nhân viên bảo vệ của phòng bán đấu giá xông đến chỗ Tần Vũ Phong vây lấy anh, mỗi người đều khí thế như hổ rình mồi, vẻ mặt dữ tợn.
“Tên nhóc này, thứ thời thì mai chóng cút ra ngoài đi!” Một giây nhớ kỹ “Không thì đừng trách tôi không khách khí với cậu đấy!”
“Cậu đánh nhau quả thực rất giỏi, nhưng chỉ có một mình cậu đơn thương độc mã thì làm sao đánh lại được nhiều người chúng tôi như vậy?”
Đối diện với đám bảo vệ đang bao vây mình, sắc mặt Tần Vũ Phong cũng không thay đổi.
Anh còn rất hứng thú mà nhìn về phía Tô Kỳ Hoa, chậm rãi đưa tay ra chỉ vào chiếc valo còn lại trên tay mình.
“Ngoài ba mươi nghìn tỷ đồng tiền âm phủ này ra, tôi vẫn còn mang theo một phần quà nữa!”.
“Trong chiếc vali này đựng một quả bom tương đương 100kg thuốc nổ TNT, điều khiển từ xa nằm trong tay tôi!”
“Chỉ cần tôi ấn cái nút này, trong vòng một trăm mét tất cả mọi thứ sẽ tan thành tro bụi! Cả căn phòng đấu giá này đều sẽ bị san thành đất bằng!”.
Lời vừa nói ra, hiện trường tức khắc bùng nổ ầm ĩ. “Cái gì? Bên trong valo kia có bom?”
“Không phải chứ...tên nhóc này tám phần là phô trương thanh thế, cậu ta đang hù dọa chúng ta thôi!”
“Đúng thế, nhất định là cậu ta đang dọa chúng ta thôi!”
Đám nhà giàu kia cứ lời ra lời vào không ngớt, tuy rằng miệng nói không tin nhưng trên mặt lại tràn đầy kinh sợ.
“Hừ!”
Tô Kỳ Hoa đột nhiên bật cười lạnh: "Tên họ Tần kia, anh tưởng rằng tùy tiện mang một chiếc vali đen đến đây thì có thể dọa được chị đây à? Quả bom ở khoảng cách gần như vậy thì anh cũng sẽ bị nổ chết!”.
“Thường Lân là anh em của tôi, chỉ cần có thể báo thù được cho cậu ấy, cho dù phải cùng chết với các người cũng đáng lắm!”
Nói rồi Tần Vũ Phong liền lấy một chiếc điều khiển từ xa trong túi ra, đặt ngón tay cái vào trên nút ẩn đỏ chót.
“Người không có chân thì không sợ không có giày! Tô Kỳ Hoa, nếu cô không tin vậy thì có thể dùng tính mạng của mình để thử một lần, xem xem rốt cuộc tôi có dám hay không?”
Vẻ mặt lúc này của Tần Vũ Phong giống như một kẻ tuyệt vọng thực sự muốn chết. Sự điên cuồng trên gương mặt của anh lúc này đã làm lòng của tất cả mọi người ở đây chấn động.
“Mẹ nó! Ông đây chỉ đến xem náo nhiệt chút thôi chứ không muốn chết đâu!”.
“Thằng điên! Thằng này điên rồi!” “Mọi người mau chạy ngay đi!”
Đám nhà giàu trong hội trường đều bị dọa xanh mặt, không một ai dám ở lại phongf đấu giá nữa mà nháo nhào chạy vội ra ngoài.
“Đứng lại! Ai dám chạy ra ngoài nửa bước thì tôi sẽ lập tức ấn vào nút này đấy! Tôi nói được thì sẽ làm được!”.
Lời của Tần Vũ Phong giống như có ma lực.
Vốn dĩ đám nhà giàu đang ồn ào hỗn loạn phút chốc đã bị dọa đến đứng đực ra, người nào người nấy đều đứng yên tại chỗ không dám động đậy, chỉ sợ sẽ chọc giận Tần Vũ Phong.
“Tần Vũ Phong, anh đừng quá xúc động, có gì từ từ nói! Anh...anh bỏ nút công tắc trong tay xuống trước đã!”.
Tô Kỳ Hoa không còn vẻ kiêu ngạo trước đó nữa mà bắt đầu thuyết phục anh.
Bề ngoài cô ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy kia đã bán đứng rằng trong lòng cô ta rất sợ hãi.
Tần Vũ Phong quay đầu nhìn cô ta, anh lộ ra nụ cười điên cuồng, lạnh lùng mở miệng:
Hoặc là cô nhận lấy ba nghìn tỷ đồng vày và đưa bức “Sơn Hà Xã Tắc” này cho tôi!”
“Hoặc là tôi ấn nổ bom để chúng ta ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận!”
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi, tôi sẽ cho cô năm giây để suy nghĩ!”.