Ngay sau đó.
Trong lúc Cố Khánh ngắt hoa sen xuống, một âm thanh ầm ầm vang lên từ xa.
Vách núi cao mấy trăm mét đột nhiên có vô số tảng đá có đột ngột lăn xuống phía mấy người bọn họ thể bất cứ lúc nào!
Mà tảng đá lớn đang lăn xuống, và đang lao rất nhanh và rất mạnh, dường như nó có thể nhấn chìm tất cả những người có mặt trong giây lát.
Trong nháy mắt, một bóng đen đã bị che khuất đỉnh đầu của mọi người.
Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Khánh nhanh chóng thay đổi, hét lên vài tiếng.
Cô ta cũng biết bây giờ mình đã gây ra tai hoạ lớn!
Sau khi một lô đá lớn rơi xuống, e là tất cả những người ở cuối hàng đều phải gánh chịu hậu quả.
Rõ ràng, vừa rồi Cố Khánh còn nghĩ rằng nếu những người xung quanh gặp khó khăn, cô ta có thể không tiếc công sức mà giúp đỡ hết khả năng.
Không nghĩ tới bây giờ, Cố Khánh đã tự mình gây ra rắc rối lớn cho bản thân và những người xung quanh!
“Sư phụ! Bây giờ phải làm sao đây!”
Cố Khánh hoảng hốt hô to, Thịnh Viên không nói lời nào, thân thể trực tiếp bay lên, đôi tay phát ra ánh sáng màu lam, lòng bàn tay đón nhận tảng đả cực lớn đang lao đến!
Tuy rằng công lực của Thịnh Viên thấp kém, nhưng dù sao thì cũng có nhiều năm tu luyện. Cho dù là tu vi hay công lực đều kha khá, phong cách tấn công cũng rất hung ác.
Trong nháy mắt, đã có không ít tảng đá lớn bị chặt thành những hòn đá nhỏ không có lực sát thương.
Nhưng hầu hết, cũng chỉ như ném muối vào biển mà thôi.
Một tảng đá to bằng đầu người, cuồn cuộn rơi xuống nhưng cũng được xem là nhỏ.
Tảng đá lớn hơn nữa, không ngừng ùn ùn kéo xuống.
Tất cả những gì Thịnh Viên làm cũng chẳng thấm vào đâu.
Rất nhanh, Thịnh Viên đã không có nhiều thời gian để giải quyết Một tảng đá lập tức rơi về phía Thịnh Viên, Thịnh Viên vừa mới phá vỡ một tảng đá sắp rơi xuống đầu Cố Khánh, nên không thể thở nổi chứ đừng nói đến việc tránh né hay phá vỡ?
Âm!
Một tiếng ầm lớn!
Cả người Thịnh Viên trực tiếp bị văng xuống mặt đất!
“Sư phụ!”
©ố Khánh lập tức rơi nước mắt, không để ý đến chuyện gì nữa, nhanh nhóng bổ nhào đến bên cạnh Thịnh Viên.
Bây giờ cả người Thịnh Viên đã nhuốm đầy máu đỏ, Cố Khánh đến bên người Thịnh Viên, gào khóc: “Sư phụ! Là con không tốt, đều do con không tốt!”
Cố Khánh vừa nói, vừa run rẩy, rải bông hoa sen vừa hái lên người Thịnh Viên, vốn dĩ hy vọng cây hoa sen có thể chữa khỏi vết thương trên người Thịnh Viên.
Đôi tay lão luyện gây gò của Thịnh Viên đã đẩy Cố Khánh ra xa, khoé mắt gần như muốn nứt ra mà hét lên: “Đi! Con đi mau, đừng lo cho sư phụ!”
Vốn dĩ giờ phút này Thịnh Viên gần như điên cuồng, hoàn toàn là vì…
Vì trên đỉnh đầu của Thịnh Viên có một tảng đá rất lớn đang rơi xuống!
Sẽ nhanh chóng đè bẹp cả hai người họ!