Đường hầm lâu năm không có một tia sáng chiếu vào, lúc này trở nên vô cùng lạnh lẽo, hàng ngàn người đứng ở đây đều im lặng.
Ngay cả những giọt nước ngưng tụ trên đỉnh đường hầm, rơi xuống mặt đất cũng tạo ra tiếng động rất lớn.
Các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách, vẻ mặt vô cùng thảm thương, chuẩn bị chịu chết.
Đường hầm tối tăm này, nhìn thoáng qua cũng không thể nhìn thấy được điểm cuối cùng, giống như một ngôi mộ trống rỗng khổng lồ, dường như chính là nơi chôn cất xương cốt của những binh lính này và Tân Phong.
Điều quan trọng hơn là...cứ coi như bọn họ chết, chiến công vang dội, uy danh chiến thần Thiên Vũ vang dội, nhưng rồi chết thì cũng không ai có thể biết được sự thật đằng sau!
Triệu Thiên Lãng và Tứ hoàng tử cùng nhau hợp tác đủ để che giấu tội ác.
Các lối ra vào của đường hầm đều bị phong tỏa.
Nhóm người bị mắc kẹt ở đây không có cách nào để cầu cứu.
Bên ngoài, những điểm theo dõi cách đây cả trăm cây số đều bị phá hủy.
Sự thật vĩnh viễn sẽ không có người biết.
Cái chết của Tần Vũ Phong sẽ được đẩy cho một tên sát thủ nước khác không hề tồn tại.
Trách nhiệm sẽ đổ hết lên người Tần Vũ Phong.
Không coi ai ra gì, kiêu ngạo vô độ, đuổi toàn bộ thế lực Đông Hoa đi, sau đó bị các thế lực nước ngoài trả thù...
Đây gần như là một hoàn hảo, không hề có kẽ hở. kế hoạch vô cùng
Gậy ông đập lưng ông, còn Tần Vũ Phong...không biết gì, một mình ôm mọi trách nhiệm.
Nhưng bên phía Doanh trại Thần Sách, không ai trách tội Tần Vũ Phong.
Là một tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách, ai cũng chuẩn bị tâm lý chết bất cứ lúc nào.
Một là vì nước mà hy sinh thân mình, hai là vì người đứng đầu của họ, Thiên Vũ đại nhân.
“Cái quái gì vậy, mấy tên khốn này, không cần biết ở chiến trường phía Tây thế nào, nhưng lại tìm tới người một nhà..”.
“Hai quân đội ở Đại Hạ chém giết lẫn nhau, quả thực là quá nực cười!”
“Chúng ta trước đây đã từng chiến đấu với kẻ thù ở bên ngoài, không ngờ bây giờ phải chiến đấu với người cùng một chiến tuyến? Trò đùa gì đây!”
Các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách chửi rủa và bàn tán rất sôi nổi.
Nhưng trên khuôn mặt của mỗi người, dù là phẫn nộ hay khó tin đều xen lẫn vẻ bị thương và sẵn sàng hy sinh.
Đột nhiên, Triệu Thiên Lãng lên tiếng vào lúc này.
Triệu Thiên Lãng và Tần Vũ Phong, đứng trước hai đội quân, Triệu Thiên Lãng Tần Vũ Phong nhìn ở phía xa xa.
Triệu Thiên Lãng hét lên: “Tần Vũ Phong, tôi cũng có thể cho anh một cơ hội!”
“Năm đó, một mình anh đấu với tôi, làm nhục tôi, Triệu Thiên Lãng tôi không phục! Hôm nay, tôi muốn cùng anh đấu lại một lần nữa!”
Triệu Thiên Lãng đã kể mọi chuyện của anh ta với Tứ hoàng tử, tất cả tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách cũng đều nghe thấy!
Sao có thể thả bọn họ đi?
Nếu là truyền đi ra ngoài, Chiến thần Tham Lang và Tứ hoàng tử cùng nhau ủ mưu giết hại chiến thần Thiên Vũ.
Cái này chính là tội chết!
Không bàn tới Chiến thần Tham Lang và Tứ hoàng tử, nhưng những người lính này cũng sẽ mất đầu!
Vài tướng sĩ định nói điều gì đó, lại bị trợ thủ đắc lực của Triệu Thiên Lãng liếc một cái, ngăn họ lại.
Tham Lang đại nhân, sao có thể để cho bọn họ đi?
- ------------------