*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Haha…… Tân Vũ Phong nhàn nhạt nở nụ cười, không cho là chuyện lớn nói: “Có bản lĩnh gì, cứ việc sử dụng hết đi!
Sức con kiến, làm sao địch lại được với trời?”
Giữ những câu chữ, tràn đầy khí phách ngông cuồng tự cao, giống như hồ dữ chiếm lĩnh rừng thiêng!
Những khác ở hiện trường, đều là những nhân vật quyền quý của Dương Hải, từng gặp qua vô số người trẻ tài giỏi ưu tú.
Nhưng khoảnh khắc này, bọn họ vẫn là vô cùng ấn tượng, kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
“Không hổ là chủ tịch Phong Vân trong truyền thuyết, quá ngang ngược rồi”
“Đây không phải là tự cao tự đại, mà là cực kỳ tự tin. Căn bản không đặt ông Kiều Bát vào trong mắt!”
“Người ta có sức mạnh này! Một tiếng hạ lệnh xuống, gọi tới hàng chục nghìn binh sĩ, Dương Hải còn có ai làm được?”
Nghe mọi người khen ngợi, trong lòng Tân Vũ Phong không khỏi có chút gợn sóng.
Với anh mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng để khoe khoang.
Sau đó, Tân Vũ Phong quay lại nhìn Viên Long Cường, mở miệng: “Tống lĩnh Viên, vất vả cho anh rồi!”
“Chủ tịch Phong Vân khách khí rồi!”
Viên Long Cường chắp tay, thái độ rất tôn trọng, dù sao anh ta cũng biết rõ thân phận thực sự của Tần Vũ Phong.
Có thể cống hiến sức lực cho chiến thần Thiên Vũ, là vinh hạnh vô cùng lớn của anh ta.
Những chuyện đã xảy ra ở trong tang lễ đã nhanh chóng lan ra và lam náo động cả Dương Hải.
Mười nghìn binh Sĩ tỉnh nhuệ được điều động tấn công thần tốc, đánh đâu thắng đó.
Chuyện to lớn như vậy, chỉ xuất hiện trong phim ảnh, không ngờ rằng hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến.
Nhân vật chính của câu chuyện đương nhiên là chủ tich Phong vân.
Và nhân vật có bản lĩnh có dã tâm ngàm,ông Ki Bát Lai bị đêm ra làm trò cười, làm vai diễn phụ trợ, mất hết mặt mũi.
Chỉ đáng tiếc… chủ tịch Phong Vân luôn đeo mặt nạ, không ai có thể nhìn rõ được vẻ ngoài của anh.
Dù vậy, cũng đủ để khiến vô số người đẹp phát cuồng, hận không thể lấy thân báo đáp.
Nhưng, việc này vẫn chưa kết thú!
c Rất nhiều người biết răng ông Kiều Bát lòng dạ rất nham hiểm, có thù tất sẽ báo.
Lần này chịu thiệt lớn như vậy, chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Chỉ là mọi người vẫn chưa biết ông Kiều Bát sẽ chọn cách trả thù nào!
Nửa đêm, trời tối đen, gió lớn nổi lên.
Một nhà tù ẩn bí ẩn ở ngoại ô Dương Hải, ba bước có một trạm canh gác, năm bước có một cái trạm gác, đề phong vô cùng nghiêm ngặt.
Nhà tù đen!
Những người bị giam giữ bên trong đều là tội phạm vô cùng tán ác.
Người ta đồn rằng dưới đáy nhà tù đen giam giữ một “ma vương”, với những tội ác tày trời, trên tay dính vô số máu tươi.
Tên của hắn là một thứ cấm ky không thể không nhắc tới!
Một chiếc Maybach phiên bản chống đạn, dùng trước nhà tù đen.
Ông Kiều Bát ra khỏi xe và nhìn vào nhà tù tối tăm với đôi mắt sâu thẳm.
“Ông Kiều Bát, ông thực sự muốn sử dụng quan hệ, để tên ‘ma vương”
trong truyền thuyết đớ, ra tù trước thời hạn sao?” Vệ sĩ thấp giọng hỏi “Không sai Ông Kiều Bát gật đầu, lộ ra sắc mặt dữ tợn: “Mối thù giết con trai, không đội trời chung! Bất luận phải cái giá gì, chỉ cần trừ khử được chủ tịch Phong Lăng, tôi để không tiếc!”
“Rầm”
Đột nhiên, cánh cổng của nhà tù đen, từ từ mở ra.
Trong con mắt của ông Kiều Bát, léo lên một loại ánh sáng chưa từng có, lẩm bẩm: “Chủ tịch Phong Vân, là cậu ép tôi!” “Là cậu ép tôi…thả ma vương này rai”
“Chỉ có máu tươi của cậu, mới có thể an ủi được vong hồn cảu Thiên Dã, mới có thể trút mối hận này của tôi!”