Chương 539: Hôm nay tôi mới biết da mặt cậu lại dày như vậy!
Trong lòng Tần Vũ Phong cảm thấy thật nực cười.
Vừa nãy Tần Thiên Lâm còn luôn miệng nói muốn đem anh chặt làm tám khúc, bây giờ lại quay sang nhắc tới chuyện hai người bọn họ là anh em ruột, cùng chung huyết thống.
Đúng thật là kiểu gì anh ta cũng nói được!
Tần Thương Lâm thấy Tần Vũ Phong không có chút phản ứng nào, vẫn anh ta kéo mạnh ra ngoài, đau đớn càng ngày càng dữ dội, Tần Thương Lâm kêu rên nói: “Tần Vũ Phong, không nể mặt tôi thì anh cũng phải nể mặt bố chứ! Dù sao Thượng Quan Uyển Nhi với bố tôi cũng từng là vợ chồng.”
“Cậu còn dám nhắc tới tên mẹ tôi sao?”
Cuối cùng Tần Vũ Phong cũng lên tiếng, trừng mắt nhìn Tần Thương Lâm nói: “Cậu không xứng!”
“Năm đó mẹ tôi cùng với Tần Thiên Vương là vợ chồng với nhau, vậy mẹ cậu là cái gì trong cuộc hôn nhân của bọn họ? Là kẻ thứ ba đã chia rẽ mẹ tôi và Tần Thiên Vương, là bà ta đã đuổi cùng giết tận hai mẹ con tôi, phái sát thủ đi giết hai mẹ con tôi, muốn dồn chúng tôi vào chỗ chết!”
“Xin hỏi lúc đấy Tần Thiên Vương đang làm gì? Ông ta chẳng làm gì cả, chỉ đứng bên cạnh xem, không hề có ý muốn bảo vệ hai mẹ con chúng tôi!”
“Cậu vẫn còn dám nhắc tới cùng chung huyết thống sao? Tần Thiên Lâm, hôm nay tôi mới biết da mặt cậu dày như vậy!”
Lửa giận trong lòng Tần Vũ Phong bị Tần Thiên Lâm khơi dậy, càng lúc càng lớn, giọng nói của Tần Vũ Phong vang vọng khắp nơi.
“Lúc trước tôi cũng coi trọng cái huyết thống này, nhưng trong mắt cậu, trong mắt Tân Thiên Vương nó chẳng là gì, chỉ khi cậu bị tẩu hỏa nhập ma, ông ta mới lôi nó ra làm lí do, bắt tôi phải giúp cậu, dùng tủy xương của tôi để chữa bệnh cho cậu!”
Giọng nói của Tần Vũ Phong gằn lên từng chữ.
Câu vừa rồi của Tần Vũ Phong khiến Tần Thiên Lâm không nói lại được.
Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm
Chết tiệt!
Chả lẽ Tần Vũ Phong muốn giết mình rồi trực tiếp chôn luôn ở đây sao?
Tần Thiên Lâm bị suy nghĩ của mình dọa cho kinh hãi, trên mặt không còn một giọt máu, mồ hôi toát ra nhiều đến mức chảy tí tách, rơi từ trán xuống bánh xe.
Mà bên kia Tần Vũ Phong vừa vặn buông lỏng tay, trực tiếp đem Tần Thiên Lâm ném xuống đất như một con chó.
“Đến rồi!”