Doanh trại Thần Sách vì bảo vệ Đại Hạ mà đứng lên, nhưng hiện giờ Doanh trại Thần Sách đứng lên để bảo vệ Thiên Vũ đại nhân của họ!
Chẳng sợ thân mình đầy thương tích, chẳng sợ chôn thấy tại đây.
Chẳng sợ chiến đấu đến còn giọt máu cuối cùng!
Điều lệ của Thần Sách, quyết không được lâm trận mà chạy trốn.
Thiên Vũ đại nhân dạy bảo đó là sự sỉ nhục trong chiến đấu.
Doanh trại Thần Sách vì niềm tin mà bảo vệ Đại Hạ, vì tín ngưỡng, mà bảo vệ chiến thần Thiên Vũ!
Toàn thể Doanh trại Thần Sách, thề sống chết bảo vệ đại nhân của chính mình!
Lúc trước, chiến thần Thiên Vũ dẫn theo các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách, rong ruổi biên cương, quét ngang biên giới phía Bắc, bình định quân phản loạn.
Là những trận chiến nào, khiến cho bọn họ tuyên thệ lời thề, cả đời nguyện trung thành với chiến thần Thiên Vũ?
Là khi chiến thần Thiên Vũ thân là người đứng đầu của vạn quân, nhưng lại chủ động đối với một cậu binh lính nhỏ để làm con tin?
Là chiến thần Thiên Vũ cũng không từ bỏ bất kì ai, bế chiến hữu khi cậu ta đang thoi thóp nằm giữa vũng máu?
Hay là thời điểm chiến thần Thiên Vũ đứng trước mặt nghìn quân, nói một câu “Có ta ở đây, sẽ không để cho tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách thiệt hại một binh một tướng”?
Không ai muốn đi so đo. có thể nhớ rõ được, cũng không ai
Bọn họ chỉ biết, lời thề mà lúc trước bọn họ tuyên thệ, đã khắc sâu vào trong xương tủy!
Đời này kiếp này, chỉ còn một hơi thở!
Bọn họ không tiếc rơi đầu, đổ máu, đi bảo vệ chính tín ngưỡng của bản thân mình, thực hiện lời thề của chính mình!
Nhưng, đối mặt với một đám quận Tham Lang được trang bị đến tận răng, vốn dĩ các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách thể suy sức yếu, chung quy vẫn là không địch lại bọn họ.
Cứ từng người một, che ở trước mặt Tần Vũ Phong, cứ từng người ngã xuống.
Tân Vũ Phong nhìn cảnh tượng này mà nước mắt rưng rưng.
Cảnh tượng trước mắt anh đã trở nên mơ hồ không rõ, nước mắt đã làm mờ đi tầm mắt Tần Vũ Phong.
“Triệu! Thiên! Lãng!”
Tần Vũ Phong ống giận một tiếng, nước mắt theo động tác bắn ra.
Dù cho xương cốt rã rời, cũng không thể khiến cho Tần Vũ Phong lộ ra nhiều sự xúc động hơn nữa.
Nhưng nhìn những chiến hữu ngày xưa của mình, ngã ngay trước mặt bản thân, trái tim của Tần Vũ Phong, so với việc xương cốt rã rời, còn muốn đau hơn gấp cả nghìn, cả trăm lần!
“Hôm nay, anh đánh anh em của tôi, hại những chiến hữu của tôi, tội ác tày trời!”.
“Hôm nay nếu tôi không chết, ngày sau, tôi chắc chắn sẽ chặt xác anh hàng ngàn lần, nghiền xác anh thành hàng ngàn mảnh, và san bằng chiến trường phía Tây của anh, để bày tỏ lòng kính trọng đối với máu và vết thương mà bọn họ đã phải chịu đựng ngày hôm nay!”
“Tần Vũ Phong, trước kia anh chắc chắn không nghĩ tới có một ngày, anh sẽ bị bao vây ở trong đường hầm này, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, anh chạy không thoát, cũng không ai có thể tới cứu được anh!”
“Đường đường là chiến thần Thiên Vũ! Chậc chậc..”
Triệu Thiên Lãng ra vẻ tiếc nuối mà lắc lắc đầu: “Hôm nay, liền phải để xác tại nơi đây!”
“Nghe nói Diệp Chính Thành mấy ngày trước, đã đến trợ giúp cho anh, giờ cũng đã đi rồi, bây giờ, ai có thể tới cứu anh đây?”
Triệu Thiên Lãng vẻ mặt kiêu ngạo, đắc ý mà nói.
Nhưng, anh ta vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa.
“Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!”
“Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!”
“Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!”
Triệu Thiên Lãng lập tức cảnh giác quay đầu lại, rõ ràng những nơi gần đây đều bị anh ta phong tỏa rồi.
Thời điểm quan trọng này, là ai tới?
- ------------------