Không một ai biết thi thể của Thượng Quan Uyển Nhi ở nơi nào.
Bọn họ chỉ biết là vừa mở nắp quan tài ra, ở bên trong đã hoàn toàn trống rỗng.
Vốn dĩ không có thi thể của Thượng Quan Uyển Nhi! Đây, rõ ràng là một mộ phần rỗng! Mà lúc này, Tần Thiên Lâm cuối cùng cũng biết cảm giác không đúng trước đó là từ đâu ra rồi. Mặc dù đây là lần đầu tiên Tân Thiên Lâm đào mộ, nhưng mà anh ta đã gặp qua người chết rồi! Khi sống thơm tho ba phần, chết đi sẽ hôi thối mười phần.
Trên cơ thể người chết, cho dù là đã chết bao lâu cũng đều có cùng một mùi hôi thối khó ngửi không thể dùng lời để diễn tả được.
Thế nhưng, lúc cạy mở quan tài của Thượng Quan Uyển Nhi ra lại không ngửi thấy được mùi hôi kỳ dị đó.
Sắc mặt Tần Thiện Lâm vô cùng khó coi.
Mẹ kiếp... Lần này anh ta hành động chớp nhoáng như thế, đã tìm được mộ phần của Thượng Quan Uyển Nhi, ngỡ rằng mọi chuyện sẽ tiến triển vô cùng thuận lợi, không ngờ lại là một một phần rỗng!
Tần Vũ Phong ở bên kia đồng thời cũng đang quan sát biểu cảm của Tần Thiện cảm. Nhìn sắc mặt kinh ngạc cùng tức giận đan xen của Tân Thiên Lâm, có lẽ người kia cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vậy... Hài cốt của mẹ ở chỗ nào?
Tần Thiên Lâm nổi trận lôi đình, chỉ tay vào đám người làm mắng cả buổi.
“Cái đảm vô dụng tụi bây. Đúng là thứ phế thải!”
“Người sống không tìm được, bây giờ tao bảo đi tìm người chết cũng tìm không xong!”
“Đám rác rưởi như tụi bây chỉ biết ăn cơm của nhà họ Tần thôi phải không, hả?”
“Một mụ đàn bà đã chết rồi, mẹ kiếp lại có thể mọc ra cánh bay được sao?”
“Có thể mọc cánh ở ngay trước mặt ông đây, rồi mẹ nó bay đi mất đúng không?
Tần Thiên Lâm mắng chửi đám người làm một trận, mắng tới khi không còn lại để chửi bới nữa mới dừng lại thở hồng hộc.
Một tên người làm nhìn thấy Tân Thiên Lâm ngừng lại mới bạo gan mở miệng nói:
“Cậu chủ, cái quan tài này rất có thể là mai phục sẵn dùng để tung hỏa mù che mắt. Hay là, chúng ta tiếp tục đào sâu thêm một chút? Nhìn xem bên dưới có còn quan tài nào khác hay không, nói không chừng bên trong đó có thi thể của Thượng Quan Uyển Nhi”.
Tần Thiên Lâm gật gật đầu: "Không tồi! Xem ra đám vô dụng tụi bây vẫn còn chút đầu óc. Tiếp tục đào cho tao, coi thử bên dưới có còn quan tài nào khác không?
“Vâng” Tên người làm đó gật gật đầu, sau đó cười nịnh hót Tần Thiên Lâm: “Cậu chủ bớt giận ạ, chúng tôi đi đào ngay đây”
Tân Thiên Lâm phẩy tay ra hiệu đám người nhanh chóng thực hiện.
Hơn nửa tiếng trôi qua.
Đám người làm vẫn bận bịu đào xới, nhưng vẫn không nhìn thấy cái gì, không hề thấy bóng dáng của cái quan tài nào khác. “Không thể nào...”
Tần Thiên Lâm tự mình lẩm bẩm: “Thi thể của Thượng Quan Uyển Nhi đi đâu rồi? Lẽ nào trước khi mình tới đây đã có người đào thi thể của bà ta lên rồi?”
Giữa lúc tình huống cấp bách, Tân Thiên Lâm cho dù đang giận dữ hay hiện tại đang tự mình lẩm bẩm, hoàn toàn không có kiêng dè tới ống kính camera hay Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong nghe thấy những lời này của Tần Thiên Lâm liền lập tức phủ định khả năng đó.
Vừa nãy lúc đào quan tài lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy quan tài còn nguyên, đến cả giấy niêm phong cũng đều còn đó, vốn không giống với vẻ đã được mở ra trước đó.
Hơn nữa trong quan tài cũng vô cùng sạch sẽ, không có chút dầu máu tụ nào cả.
Tần Vũ Phong nhớ tới mười tám năm trước, anh rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị xe tải dữ dằn cán qua, chết thảm ngay tại chỗ.
Không nói tới chuyện chỉnh sửa dung nhan của người chết, nếu đã chôn cất thì chắc chắn sẽ chảy máu. Nếu thi thể bị thối rữa nhất định sẽ lưu lại dấu vết bên trong quan tài.
Mà hiện tại nhìn tới, bên trong quan tài hoàn toàn sạch sẽ, làm gì có dấu vết từng mai táng thi thể đâu?
Dường như ngay từ lúc mới bắt đầu, không hề tồn tại thi thể nào nằm trong quan tài.
- ------------------