Tuy nhiên, khi cô nhìn rõ họ, khuôn mặt của Lâm Kiều Như tái đi và cô giật mình.
Nhìn về phía xa, thấy Triệu Đại Hải và Mã Xuân Phương, bầm tím và sưng tấy vì bị đánh.
Triệu Quyền càng thê thảm hơn, quần áo đều đã rách nát, còn có mùi nước tiểu hăng hắc, trên khắp người.
“Cậu mợ, và anh họ...
mọi người bị sao vậy?”
Lâm Kiều Như hỏi ngay lập tức.
“Rầm!”
Triệu Quyền, người vẫn luôn kiêu ngạo, bây giờ thực sự phải quỳ gối xuống, khóc và hét lên: “Hu hu...em họ, lần này, em phải cứu chúng tôi!”
“Ý anh là gì? Không phải anh đã gặp rắc rối chứ?”
Tim Lâm Kiều Như đập thình thịch, dự cảm một điềm báo không lành.
Tiếp theo, Triệu Quyền lắp bắp kể lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Anh ta lái xe jeep của mình ra ngoài, đưa bố mẹ đến tòa nhà Tam Bảo, lấy danh nghĩa chủ tịch Phong Vân, và ăn một bữa ngon lành.
Sau đó, anh ta lái xe một cách điên cuồng trên đường và đụng phải một chiếc Land Rover đang quay đầu.
Chiếc xe jeep của Tần Vũ Phong trông có vẻ kín đáo bình thường, nhưng thực tế nó là một phiên bản đặc biệt do quân đội chế tạo.
Phần đầu xe Land Rover bị đâm trực diện móp một góc to.
Chủ xe là một thanh niên đầu đinh, xuống xe liền măng chửi, kêu Triệu Quyền đền tiền! Trong chuyện này, căn bản là do Triệu Quyền sai, nhưng nếu là trước đây, anh ta cũng đã đền bù rồi.
Bây giờ, Triệu Quyền đã bành trướng đến cực điểm, cho rằng có chủ tịch Phong Vân chống lưng thì có thể đi ngang ngược trên biển Dương Hải.
Vì vậy, thay vì xin lỗi vì phải đền tiền, anh ta còn thẳng tay tát nam thanh niên cứng đầu.
Kết quả là chỉ trong vòng vài phút, thanh niên đầu định đã gọi hàng chục tên đàn ông vạm vỡ đến bắt thẳng nhà Triệu Quyền.
Hóa ra tên thanh niên đó là Nguyễn Khanh, con trai của Nguyễn Thiên Thành, ông vua tàu biển Dương Hải! Nguyễn Thiên Thành là một huyền thoại trong ngành vận tải biển! Khi còn trẻ, ông ta bắt đầu sự nghiệp với một chiếc thuyền đánh cá bị hỏng, ngày nay, ông ta có hơn mười nghìn tàu chở hàng và hàng trăm tàu vận tải, và ông ta năm quyền kiểm soát hầu hết các tuyến đường giao thông ở biển Dương Hải.
Điều quan trọng hơn, nếu tranh giành đất trên bến tàu, liệu có xảy ra bắn giết nhau,và gây ra một cuộc chiến đẫm máu.
Nguyễn Thiên Thành có thể có được địa vị như bây giờ, dựa vào kiếm và súng, và dưới tay ông ta có vô số thuộc hạ.
Ngay cả lão tử Kiêu Hùng Kiều bá chủ, anh ta vẫn phải nể mặt Nguyễn Thiên Thành, không dám dễ dàng xúc phạm ông ta.
Và bây giờ, Triệu Quyền đã đánh con trai của ông vua tàu biển, và đó là một thảm họa.
Họ đã bị bắt và bị đánh đập thảm hại.
Nguyễn Khang thậm chí còn buông lời ném ba người họ xuống biển Dương Hải để cho cá mập ăn.
Lúc đối mặt với sống chết, Triệu Quyền đã dùng danh nghĩa chủ tịch Phong Vân để thoát nạn, tuy nhiên bên kia tạm bỏ ý định giết người, nhưng vẫn đưa ra yêu cầu bồi thường...
Trong vòng một ngày, phải trả cho họ 3 tỷ đồng tiền bồi thường! Thiếu một xu, cũng không được! Sau khi kế hết đầu đuôi câu chuyện, Triệu Quyền vẫn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều Như cầu cứu, khóc nước mũi nước mắt giàn dụa.
“Em họ, trước 12 giờ đêm nay, anh phải lấy 3 tỷ đồng đưa đến bến tàu Dương Hải, nếu không tính mạng của anh sẽ không giữ được! Cầu xin em...hãy nhanh chóng tìm chủ tịch Phong Vân giúp đố!”
“Cháu gái, Tiểu Quyền là anh họ của cháu, cháu không thể thấy chết không cứu!”
“Vâng...
Chủ tịch Phong Vân có giá trị tài sản hàng trăm nghìn tỷ và vỏn vẹn 3 tỷ đồng đối với anh ấy, chỉ là một phần nhỏ, chỉ cần em nói, anh ấy nhất định sẽ đồng ý!”
Bên cạnh anh ta, Triệu Đại Hải và Mã Xuân Phương cũng nói theo.
“Anh họ gây chuyện, sao tôi phải giải quyết? Thật sự là không được anh lập tức rời khỏi Dương Hải đi, dù sao thì ông vua tàu biển họ Nguyễn cũng không tìm được các người!”
Lâm Kiều Như nói.
“Không được!”
Triệu Quyền lập tức lắc đầu: “Trước khi để tôi quay lại đây, Nguyễn Khang đã ép tôi chụp ảnh trông rất xấu xí! Nếu anh trốn đi, những bức ảnh đó sẽ lan truyền khắp đất nước, thì anh sẽ không còn là con người nữa!”
Đến lúc đó, Lâm Kiều Như cũng thấy xấu hổ.
Triệu Quyền tuy rằng không trung thực, nhưng tận mắt chứng kiến anh ta đi vào chỗ chết vẫn không đành lòng.
Nhưng cô không thể có được số tiền lớn 3 tỷ đồng như vậy.
Lúc này, Tần Vũ Phong, người đã im lặng hồi lâu, đột nhiên đứng lên nói: “Bến tàu Dương Hải đúng không? Để tôi đi xem thử!”