Chính là trước đó phải đưa Tân Thiên Lâm đến phòng thí nghiệm thay chân tay robot. Tân Thiên Lâm đang đứng ở trước cửa, dường như đứng dưới ánh mặt trời đợi từ rất lâu rồi. .
ngôn tình sủng
“Anh trai tốt của tôi, anh cuối cùng đến rồi”
Tần Thiên Lâm tiến về phía trước, đặt cánh tay máy lạnh lẽo cứng nhắc không có chút hơi ấm lên vai Tân Vũ Phong.
Anh ta giống như một người máy không có chút nhân tính nào.
“Bỏ cánh tay bẩn thỉu của cậu ra!”
Tân Vũ Phong vẻ mặt điềm tĩnh nói, Tần Thiên Lâm hoàn toàn không có ý định bỏ tay ra, dương dương đắc ý: “Bỏ ra làm cái gì, anh trai tốt, anh lập tức phải lấy tủy đưa cho tôi, đến lúc ấy, chúng ta có thể thực sự là anh em cùng huyết thống!”
Tần Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi, không nói một lời, rõ ràng sự nhẫn nại của anh đã đến cực hạn rồi. Tân Thiên Lâm không biết tốt xấu, vô cùng đắc ý tiếp tục nói: “Sao rồi anh trai tốt? Tức giận rồi à?”
“Trước đây không phải rất lợi hại sao? Còn nói tôi muốn lấy tủy của anh, chính là đang nằm mơ!”
“Bây giờ thì sao? Tần Vũ Phong à, anh còn có cái gì thật lợi lại, còn không phải ngoan ngoãn hiến tủy của mình cho tôi!”
Tần Thiên Lâm mặt đầy vẻ đắc ý.
“Không muốn chết thì ngậm miệng chó của cậu lại đi!”
Vẻ u ám trên mặt Tần Vũ Phong càng ngày càng lộ rõ, anh lạnh lùng liếc Tần Thiên Lâm.
Trong lòng Tân Thiên Lâm thoáng chút sợ hãi, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Đây là địa bàn của Tân Phiệt!
Tân Vũ Phong có muốn làm gì đó, thì cũng có thể làm được gì đây?
Hơn nữa, anh ta nhanh chóng sẽ lấy được tủy của Tân Vũ Phong, còn có gì đáng sợ sao?
Tân Thiên Lâm nghĩ vậy, vẻ âm u bất bình tràn đầy khuôn mặt: “Đặc biệt gì chứ... Tần Vũ Phong, anh phách lối cái gì? Qua ngày hôm nay thôi, anh cũng chỉ là một phế nhân, bây giờ tôi khoác vai anh, hành động này của tôi là đang cho anh mặt mũi đó!”
Cho anh mặt mũi?
Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng, toàn thân đột nhiên ra sức, túm lấy cổ Tân Thiên Lâm nhấc bổng anh ta lên không trung.
"Aaa a aa a a!"
Tần Thiên Lâm liều mạng giãy dụa, vươn tay muốn tách tay Tần Vũ Phong.
Nhưng cú đấm ban nãy đã có thể đập vỡ cánh tay máy nặng mười tấn, lại không thể làm gì cánh tay của Tân Vũ Phong đang bóp cổ mình.
“Nói không sai, qua hôm nay thôi, tôi có thể trở thành phế nhân!” Tần Vũ Phong nheo mắt nhìn Tần Thiên Lâm nói.
Sau đó, Tân Vũ Phong xoay người, trong mắt ngập tràn sát khí: “Nhưng chí ít, Tân Vũ Phong tôi vẫn có thể quyết định sống chết của cậu”
Một ngày làm chiến thần Thiên Vũ, một ngày uy nghiêm ấy không giảm.
Giữa ban ngày ban mặt, trời sáng rõ mặt người, thời tiết hôm nay rất nóng, Tần Thiên Lâm chẳng qua là đứng trước cửa cầm ô, đợi bản lĩnh của Tân Vũ Phong, toàn thân đã toát mồ hôi.
Nhưng bây giờ, Tân Thiên Lâm bị Tần Vũ Phong túm cổ nhấc bổng trên không trung, cả người toàn mồ hôi lạnh.
Trong vài giây, toàn thân Tân Thiên Lâm đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, rõ ràng trời rất nắng nóng, nhưng cả người anh ta lạnh phát run.
Anh ta biết, Tần Vũ Phong tuyệt đối không nên chọc vào.
“Hự...”
Tân Thiên Lâm giống như cá chết trên thớt, liều mạng giãy dụa, vung tay đá chân, nhưng căn bản không thể làm tổn hại đến một cong lông của Tân Vũ không, căn bản càng không có cách nào khiến Tần Vũ Phong giảm chút lực.
Rất nhanh, không khí trong phổi Tân Thiên Lâm dần bị rút cạn.
Khuôn mặt đẹp đẽ vì ứ máu đã đổi sang màu tím tái, con mắt trái đột nhiên văn từng tia máu, con mắt bằng máy bên phải vẫn ổn định trong hốc mắt, trông vô cùng kỳ quái.
Trong mắt Tân Vũ Phong tràn đầy sát ý, siết chặt cổ Tần Thiên Lâm, hoàn toàn không có ý thả lỏng.
“Đủ rồi!”
Chính lúc này mạng của Tân Thiên Lâm chỉ còn như sợi chỉ treo cây, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn!
“Mày thả nó ra cho tao!”
- ------------------