Khóe miệng Tân Vũ Phong nở một nụ cười: “Thú vị đấy”
Ngay sau đó, nội kình trên người Tân Vũ Phong cũng bắt đầu điên cuồng phun trào.
Rất nhanh sau đó, trên tay Tân Vũ Phong cũng ngưng tụ ra một vòng xoáy nhỏ điên cuồng xoay tròn.
Bọn thủ vệ Đông Hoàng nhìn thấy chiêu thức này của Tân Vũ Phong thì đều tỏ ra vẻ giật mình.
Đây không phải là quá trình áp súc nội kình ở bên trong ống pháo vừa rồi đó sao?
Ba người có tư cách cầm ống pháo trên tay thì đều là cường giả tông sư nhị trùng thiên.
Sức mạnh về nội kình thì không cần ai nói cũng biết Cho dù là như vậy thì bọn họ cũng không thể trực tiếp áp sức nội kình trong tay rồi sau đó đánh ra, bọn họ nhất định cần phải có sự trợ giúp của vũ khí mới được.
Nhưng mà tên Tân Vũ Phong ở trước mắt này, chỉ vẻn vẹn dùng tay không, vậy mà lại đang không ngừng áp chế nội kình…
Đồng thời, hình như so với sau khi áp sức bằng ống pháo thì nội kình này lại càng tinh khiết hơn.
Sắc mặt mọi người đều trở nên khiếp sợ, quay người muốn mau chóng chạy trốn.
Nhưng mà tất cả đều đã không còn kịp rồi.
“Mấy người muốn đi đâu vậy?”
Một loạt giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, ngay sau đó chíu chíu chíu mấy tiếng, mấy lưồng kiếm khí liền dứt khoát ngăn trở đường đi của các vệ sĩ Đông Hoàng.
Một người trong đó rốt cục cũng không thể kìm nén được sự sợ hãi trong lòng mình, sau khi khiếp sợ xong thì cứng đờ quay đầu lại.
Nội kình ở trong tay Tân Vũ Phong đã bị áp chế đến cực hạn, nó to bằng nắm tay của một đứa trẻ, hiện ra nội kình kim quang, thứ nội kình chỉ thuộc về Tân Vũ Phong.
Trời chiều đang dần buông, thứ trong tay Tân Vũ Phong lại chính là mặt trời thứ hai đang dần dần bay lên.
Nhưng mặt trời này mang đến không phải là hy vọng và sức sống mới.
Mà nó là đại diện cho sợ hãi cùng tuyệt vọng, cũng đại diện cho đám người của Đông Hoàng…
Sắp đối mặt với con đường chết!
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh, ngay sau đó, bọn họ liền thấy được sức chấn động lớn nhất từ trước đến nay trong đời bọn họ, cũng là lần được mở mắt cuối cùng…
Nội kình kim quang rời khỏi tay trong tay Tân Vũ Phong, dần dần khuếch đại tấn công về phía bọn họ, thời gian dần qua, tất cả những thứ ở trước mắt đều bị ánh sáng kim quang bao phủ.
Mà trong giờ phút này, Tân Vũ Phong đang bị kim quang bao phủ thì lại giống như là một vị thần vậy.
Bọn họ cuối cùng cũng đã rõ.
Đây là thần cũ từ từ lui ra sau màn, thần mới lại từ từ bước ra ánh sáng.
Đây là người đã đánh bại hoàn toàn Kitano Takeshi, đệ nhất cao thủ võ thuật Đông Hoàng, là chiến thần Thiên Vũ của Đại Hạ.
Đây vốn không phải là vấn đề có lợi thế về số người thì có thể đánh bại.
Cái gì mà vũ khí nóng tối tân, cái gì mà vũ khí nóng do Âm Dương sư Đông Hoàng vừa mới nghiên cứu chế tạo ra…
Đặt ở trước mắt cường giả mạnh như thế này thì tất cả, tất cả những điều đó đều chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi.
Đáng tiếc, bọn họ đã hiểu ra điều này quá muộn.
Nếu như bọn họ biết sớm.
Nếu như bọn họ mà sớm biết những chuyện này thì ngay từ khi đám gác cổng kia cầu cứu, bọn họ cũng sẽ không chạy trở về đây.
Nếu như bọn họ sớm biết những điều này thì khi vừa đến đây, nhìn thấy xác chết của đám đồng nghiệp phủ đầy đất thì bọn họ liên sẽ dứt khoát rời đi, căn bản liền sẽ không ở lại để đối phó với Tân Vũ Phong.
Nhưng tất cả những sự hối hận này, chỉ sợ đều phải chờ đến khi lên đường hoàng tuyền mà khóc lóc kể lể.
“Âm Kim quang đột nhiên nổ tung, một tiếng nổ lớn cũng gầm vang theo vụ nổ này, mười mấy tên vệ sĩ Đông Hoàng cũng theo tiếng nổ này.
Mà hóa thành tro tàn!
Tất cả lại yên bình trở lại.
Kim quang nổ tung làm cho hàng rào và đát bằng chung quanh…
Nổ bay tiêu tùng cả, san bằng thành một vùng trống trải.
Sức mạnh của một chiêu này, không cần nói cũng biết.
Tân Vũ Phong chậc chậc hai tiếng, nhìn tàn cuộc trước mắt.
“Đúng là các người đã cho tôi linh cảm, đáng tiếc thật…”
“Còn chưa kịp cảm ơn các người thì tất cả đã chết hết rồi”
Tân Vũ Phong nói, cười lạnh một tiếng.