Chương 1745
Chương 1745
Tên tuổi của chiến thần Thiên Vũ bọn họ đã sớm nghe qua từ lâu!
Là một người có cấp bậc cao thủ trong truyền thuyết. Hôm nay vậy mà cậu ta lại xuất hiện ở giữa La Phù Sơn, luôn miệng nói muốn cứu mẹ.
Chuyện này…
Bọn họ sao có thể là đối thủ của cậu ta chứ?
Không riêng gì Tam trưởng lão mà các trưởng lão khác cũng bắt đầu sôi nổi bừng tỉnh ra.
Đúng rồi.
Cao thủ giống như chiến thần Thiên Vũ, mặc dù là người trong thế tục nhưng dường như bọn họ cũng không có khả năng để trở thành đối thủ của anh.
Lúc trước khi mấy người bọn họ vây quanh rồi cùng tấn công thì dường như cũng không có nhận ra người này.
Vậy mà người bọn họ đang đối mặt lại chính là chiến thần Thiên Vũ.
Tam trưởng lão nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía Tần Vũ Phong cực kỳ phức tạp.
Hai ngày này ông ta vẫn luôn chú ý rất nhiều về Tần Vũ Phong.
Ngay từ đầu, sau khi vòng khảo nghiệm đầu tiên kết thúc, lúc mọi người vừa mới lên núi, trong một lần Vạn Mạnh An khiêu khích mời Tần Vũ Phong tỉ thí kia, thật ra lúc đó Tam trưởng lão cũng không để ý tới Tần Vũ Phong cho lắm.
Người mà liên tục không dám nhận lời nghênh chiến của người khác thì làm gì có thể coi là một anh hùng hảo hán.
Nhưng rất nhanh ngày hôm sau ấn tượng của Tam trưởng lão về Tần Vũ Phong đã thay đổi.
Tần Vũ Phong thắng đậm Tả Thanh Phùng xếp hạng thứ tư trong bảng Thiên Kiêu.
Điều này khiến Tam trưởng lão vô cùng kinh ngạc, đồng thời ông ta cũng hiểu vì sao Tần Vũ Phong lại từ chối lời khiêu chiến của Vạn Mạnh An.
Ví dụ như lấy cấp bậc hiện tại của Tam trưởng lão, nếu có một môn phái nhỏ nào đó mời Tam trưởng lão tỉ thí, liệu Tam trưởng lão có đi hay không?
Rất rõ ràng, đương nhiên là không.
Tần Vũ Phong cũng giống như thế.
Thực lực sẽ dẫn tới một tiêu chuẩn nhất định nên họ không quá để ý tới đám người có thực lực kém hơn đang liên tục kêu gào.
Mà hiện tại không riêng gì thực lực thì Tần Vũ Phong cũng đã ném bạn cùng tuổi ra xa rất xa rồi.
Điều đó càng ném mấy người được người ngoài gọi là lão yêu quái đã tu luyện gần trăm năm như bọn họ ra sau! Trong lòng Tam trưởng lão dâng lên vài phần bị thương.
Hôm nay qua đi, La Phù Sơn chỉ sợ không bao giờ có thể nằm trong tam sơn cùng với Long Hổ Sơn và Thiên Vũ Sơn được nữa.
Không bao giờ có thể làm một Ẩn Môn Môn Phái cao thậm nhất, thần bí nhất nữa. Rốt cuộc cho dù có là ai mà bị một người sinh sau đẻ muộn dạy dỗ như vậy thì làm gì còn thể diện để tự xưng là cao thủ nữa?
Giống như La Phù Sơn vào giờ phút này!
Bị một người tuổi trẻ người tự tiện xông vào, mười trưởng lão cùng hợp tác lại để vây quanh một người trẻ tuổi mà không thể kiếm được trải ngọt gì, mặc dù có thể nói La Phù Sơn sẽ không bị mất hết mặt mũi nhưng về sau cũng không dám ngẩng cao đầu lên nữa!
Thậm chí chỉ sợ sẽ trở thành đối tượng để các Ẩn Môn Môn Phái khác cười nhạo!
Nhưng hiện tại có nghĩ nhiều hơn cũng vô ích. Tam trưởng lão chỉ có thể liên thủ cùng với những trưởng lão khác để chung tay chống lại kẻ địch.
Nếu như lúc trước Tam trưởng lão nghĩ nhiều người như vậy cùng đánh Tần Vũ Phong này thì còn có thể nắm được vào phần thắng thì khi biết Tần Vũ Phong là chiến thần Thiên Vũ, phần “nắm chắc” trong lòng Tam trưởng lão đã biến mất gần hết.
Bọn họ là trưởng lão La Phù Sơn vừa mạnh lại vừa thần bí, nhưng cho dù có thể thì họ vẫn là con người.
Nhưng chiến thần Thiên Vũ đó là như thế nào chứ?! Chiến thần Thiên Vũ là thần!
Người mà đấu với thần thì có thể thắng được sao?!
Nhưng dù vậy thì các trưởng lão của La Phù Sơn cũng không thể dễ dàng từ bỏ như được. Tần Vũ Phong đối mặt với mấy người bao vây như thế đã có chút không kiên nhẫn.
Nhiều người không ngừng công kích, mặc dù Long Uy Thiên Cang có thể ngăn lại, thậm chí đánh rớt tất cả nhưng vẫn rất ầm ĩ như cũ.
Trước mắt Tần Vũ Phong đánh giá rằng đã tới lúc để tấn công lại rồi.
Hiện tại sức lực của các trưởng lão La Phù Sơn cũng đã có chút tiêu hao.
Có người tiêu hao nhiều, có người tiêu hao ít.
Trưởng lão nào tiêu hao nhiều thể lực thì lúc này đã thở hồng hộc, thậm chí có chút không chống đỡ nổi nữa. Trưởng lão nào tiêu hao ít thể lực thì nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt họ trắng bệch, mồi hôi lạnh đầm đìa.