Chương 1766
Chương 1766
“Đúng đúng, chưởng môn không thể tự mình ra tay bổ La Phù Sơn, đúng không? Lúc nảy trước khi sơ tán, tôi có nghe đệ tử của La Phù Sơn nói Tần Vũ Phong đã đánh nhau với chưởng môn ở phía trên rồi…
“Những trưởng lão khác ở đâu? Chẳng lẽ cứ đứng nhìn như vậy sao?”
“Theo tôi thấy, chưởng môn cũng đã ra tay, vậy cậu nói xem những đệ tử khác đi đầu? Tất nhiên là đã bị Tần Vũ Phong đánh bại!”
“Không thể nào “Ai nha một đám các người, có cái gì mà không thể? Kia chính là Tần Vũ Phong đó!”
“Nói cũng phải, Tần Vũ Phong đã lần lượt đánh bại đệ tử đứng thứ ba và thứ tư trong bảng Thiên Kiêu, tất cả đều dễ như trở bàn tay….
“Nhưng dù sao thì bảng Thiên Kiêu cũng còn non trẻ.
“Không phải nói bảng Thiên Kiêu thường niên không còn non trẻ nữa sao, này người anh em, cậu nghĩ lại thử xem, đệ tử đứng thứ ba, thứ tư kia, có người nào không phải là cao thủ Tông sư nhị trọng thiên trở lên? Vậy mà Tần Vũ Phong có thể đánh bại bọn họ dễ như trở bàn tay, điều này có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là Tần Vũ Phong ít nhất cũng là cao thủ Tông sư tử trọng thiên hoặc là ngũ trọng thiên trở lên!”
“Chết tiệt, nếu những lời anh nói là sự thật thì tên Trần Vũ Phong kia cũng thật là đáng sợ!”
“Nói không chừng ngọn núi này cũng do Tần Vũ Phong bỏ ra!”
“Tần Vũ Phong thật sự rất mạnh…
“Quả thực chúng ta chỉ có thể vào sự tồn tại ở đằng sau nó.
“Mẹ nó, cũng may là chỉ có một thiên sát như Tần Vũ Phong, nếu thiên tài như vậy đi khắp nơi thì chúng ta còn có thể sống sao?”
“Đó không phải là những gì tôi đã nói sao… Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người dưới chân núi đang bàn tán sôi nổi, vô cùng khiếp sợ. Quả thực rất khó để người khác có thể tiếp thu, nhưng cũng không thể không tiếp thu.
Dù sao thì La Phù Sơn cũng đã bị bổ ra ở trước mặt bọn họ.
Đây chính là chuyện ngàn năm mới xảy ra ở La Phù
Sơn! không cần nghĩ thì cũng biết chưởng môn La Phù Sơn ngàn vạn lần không thể làm ra chuyện như thế này.
Bây giờ ở trên núi, ngoại trừ Tần Vũ Phong thì không có bất cứ kẻ nào có thể làm ra hành động như vậy. Nhưng mà trong lòng mọi người lại càng thêm nghi ngờ.
Tần Vũ Phong, tại sao lại muốn bổ La Phù Sơn ra? Mục đích của anh là gì?
Không ai có thể trả lời được những vấn đề này, một đám chỉ dám nín thở tập trưng tư tưởng, lẳng lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo của sự việc.
Rất nhanh.
Một bóng người cầm kiếm đi ra, lao thẳng từ trên đỉnh núi xuống phía dưới chân núi.
Không sai, sau khi La Phù Sơn bị bổ ra, ở phía dưới thế nhưng lại rỗng ruột.
Tuy rằng mọi người rất khó để có thể tưởng tượng, nhưng khi nghĩ lại thì những gì đã xảy ra ở La Phù Sơn hình như cũng không quá kỳ lạ.
Dù sao thì La Phù Sơn chính là một trong những môn phái bí ẩn nhất trong số các Ẩn Môn Môn Phái. Mặc dù trong núi trống rỗng, mọi người cũng nhanh chóng tiếp nhận chuyện này.
Chỉ là không biết tại sao, Tần Vũ Phong lại đột nhiên cầm kiếm lao xuống núi, bay vào lỗ trống ở giữa La Phù Sơn!
Như thế nào là càng gần quê hương thì càng sợ hãi.
Đại khái chính là bộ dạng lúc này của Tần Vũ Phong. Khi đối mặt với kẻ địch là cao thủ số một của võ thuật Đông Hoàng, anh cũng chưa từng sợ hãi, khi bị hơn một nghìn người của đại trận bảo vệ núi trấn áp, anh cũng chưa từng kinh hỏang.
Nhưng bây giờ, khi sắp được nhìn thấy mẹ ruột của mình, Tần Vũ Phong lại có chút hoảng hốt, thậm chí còn không biết một lát nữa nên nói cái gì, làm cái gì.
Tần Vũ Phong từ từ đáp xuống thềm của hang động, giữa hai bước chân vừa đi, anh thậm chí còn có chút nghiêng ngả, không ngừng chao đảo.
Luồng hơi thở khiến anh vô cùng quen thuộc, càng ngày càng lại gần.
Thậm chí đầu óc Tần Vũ Phong đã bắt đầu trống rỗng.
Hương thơm nhàn nhạt của hoa lan này rất quen thuộc, đôi bàn tay dịu dàng kia có lẽ cũng rất quen thuộc.
Nhưng, nhưng giọng nói của mẹ sẽ nghe như thế nào? Khuôn mặt có hình dáng ra sao? Khoảng trống mười tám năm này đã khiến cho hình ảnh của người quan trọng nhất trong lòng Tần Vũ Phong đã bắt đầu mơ hồ.