Hai âm dương sư đưa mắt nhìn nhau, trong phút chốc lại không nói gì.
Cậu nói giống, quả thật là giống.
Nói không giống… cũng không giống cùng một người lắm.
Lẽ nào Đông Hoàng bọn họ, có người trông giống chiến thần Thiên Vũ như vậy thật sao?
Hai âm dương sư do dự một lúc, cuối cùng vấn lựa chọn cho Tân Vũ Phong đi.
Trong thế giới của âm dương sư, không biết số báo danh của nhau thật ra là một chuyện rất bình thường.
Âm dương sư phân biệt người dựa vào hơi thở của đối phương.
Hơi thở của âm dương sư, hầu như có thể nói là có một không hai.
Trong nhận thức của họ, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra trên đời này còn có võ giả, có thể bắt chước hơi thở của âm dương sư.
Tân Vũ Phong thuận lợi bước vào trong cơ sở thế lực âm dương sư của gia tộc Miyamoto.
Chuyện đầu tiên…
Đương nhiên là phá hoại cơ sở này, chống lại trận pháp hạt nhân của người bên ngoài quấy nhiễu.
Hơi giống với đại trận bảo vệ núi ở Long Hổ Sơn của Đại Hạ.
Tập hợp sức lực của các phái, chống lại kẻ địch bên ngoài Cũng tương tự trận pháp ngọc nát ở biên giới phía Bắc, đến lúc đó công lực của mỗi người không chỉ sẽ mạnh lên gấp đôi.
Nếu không thể phá hoại trận pháp hạt nhân ở đây, vậy thì chờ thân phận của mình bị lật tẩy, đối phương hợp sức chống lại mình, vậy đúng là một chuyện phiền phức thật.
Tân Vũ Phong nghĩ vậy, rồi nhảm hai mắi lại.
Ngay sau đó, Tân Vũ Phong cảm nhận được một hướng, ở đó có hơi thở trận pháp khác hoàn toàn với những hướng khác.
Anh không hề do dự, cơ thể lao thẳng về hướng đó.
Rất nhanh, Tân Vũ Phong đã đến chỗ trung tâm trong sân.
Ở đây không có bất kỳ công trình kiến trúc nào che chắn, một trận pháp cực kỳ rõ ràng, hiện ra ánh sáng óng ánh.
Anh đi thẳng qua đó, kiếm ý của kiếm Long Minh gầm nhẹ một tiếng, ngau say đó, lao về phía trận pháp.
Hình rồng trên kiếm ý của kiếm Long Minh mở ra một cái miệng rồng lớn nhắm vào trận pháp, sau đó, một luồng khí mạnh mẽ cuốn theo cả trận pháp, bị hình rồng của kiếm Long Minh hút vào hết.
Phút chốc, trận pháp đã tan tành mây khói.
Hình rồng bắt chước dáng vẻ con người ợ một cái, rồi quay về lại bên cạnh Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong búng tay một cái.
Tiếp theo, anh không cần làm gì nữa cả.
Chỉ cần đợi các âm dương sư tìm đến tận nơi là được.
Bởi vì dù nói thế nào, bản thân phá hoại cấm chế trận pháp của cơ sở âm dương sư, đối phương chắc chắn sẽ tìm đến tận nơi.
Nếu ngay cả chuyện này cũng không nhận ra được…
Lần này cũng không cần làm âm dương sư nữa.
Còn làm âm dương sư cái gì, ngay cả đệ tử bình thường của Long Hổ Sơn cũng không biết.
Quả nhiên, rất nhanh đã có người nhận ra chuyện cấm chỉ của trận pháp bị phá hủy, cùng nhau đuổi về hướng này.
Rất nhanh đã có mười mấy bóng dáng âm dương sư, xuất hiện trước mặt Tân Vũ Phong.
Khóe miệng Tân Vũ Phong mang theo nụ cười, hơi thở của âm dương sư vẫn luôn cố gắng duy trì trước đó đã tiêu tan hết, rất rõ ràng, trên người là hơi thở thuộc về võ giả.
Nhanh chói ó ời nhận ra thân phận của Tân Vũ Phong, từng tiếng hô kinh hãi không ngừng vang lên.
“Chiến thần Thiên VũI”
“Chiến thần Thiên Vũ của Đại Hại”
“Sao anh ấy lại ở đây?”
“Lạ thật, võ giả của Đại Hạ, không phải đã về đến Đại Hạ hết rồi sao? Tại sao chiến thần Thiên Vũ lại ở đây?”
Trong chốc lát, đám người âm dương sư nhao nhao hô lên không ngớt.
Ai cũng cảm thán trước sự xuất hiện của chiến thần Thiên Vũ trước mắt.
Nhưng mọi người đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Tại sao chiến thần Thiên Vũ lại xuất hiện trong nơi đóng quân của âm dương sư?
Đi vào thế nào vậy?
Tại sao không ai phát hiện!
Hơn nữa đợi đến lúc mọi người đều phát hiện ra, chiến thần Thiên Vũ đã phá hủy cấm chỉ của pháp trận rồi!
Chuyện này đối với âm dương sư mà nói, có thể coi là nỗi nhục chí mạng!