Quan trọng hơn, trong đám người màu xanh đậm đó, còn có mười mấy đại bác.
Đây chính là vũ khí giết người cấp cao nhất!
Họng súng tối đen như mực nhắm vào phe ba nghìn người.
Nếu nổ súng, chắc chắn sẽ có thương vong nặng nề, tang thương khắp nơi.
“Vừa chiếc máy bay chiến đấu vừa đại bác, như vậy rồi còn đánh làm sao được?!”
Mấy tên côn đồ mặt mày tái mét, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vừa rồi, bọn họ muốn làm một trận lớn với Dương Hổ!
Ai mà biết được, lại trực tiếp bị trấn áp ngay!
Thua đến thảm bại!
Ở phải xa xa, con người của Dương Hổ co rút đột ngột, cả người như gặp phải ma.
Ông ta không dám cũng không muốn tin vào kết quả này, nhưng sự thật vẫn là có tính thuyết phục lớn nhất!
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau!
Dương Hổ sớm đã cho rằng mình đã bố trí ba nghìn tên côn đồ mai phục, thừa cơ thu phục, là bất khả chiến bại.
Nhưng bây giờ ông ta nhận ra rằng mình chẳng qua chỉ là một tên cặn bã nhỏ bé!
Mười nghìn quân tinh nhuệ, lũ lượt tới đây, bao quanh nghĩa trang chất như nêm cối.
Một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài! Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Vô số ánh mắt sắc bén, lướt qua đám đông.
Không khí tràn mùi khói lửa, bầu không khí cực kỳ căng thẳng, như thể sắp nổ ra chiến tranh.
“Tiger Ben xuất chính, không còn một ngọn cỏ!”
“Khoanh tay chịu trói, nộp vũ khí không giết!”
Những quân tinh nhuệ kia phát ra tiếng hét, vang động núi sông, chấn động bầu trời.
"Leng keng!"
"Leng keng!"
"Leng keng!"
Ba nghìn tên côn đồ sợ hãi đến mức vứt bỏ ống thép và dùi cui xuống đất, đầu hàng chịu trói
Tất cả toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất, liều mạng cầu xin:
“Đầu hàng! Chúng tôi đầu hàng!”
“Các vị anh hùng, nhất định đừng bóp cò!”
“Chúng tôi là nhất thời hồ đồ, chịu phải sự đầu độc của ông Hổ, xin hãy cho một cơ hội để | hối cải làm con người mới!”
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tình thế đảo ngược hoàn toàn.
Dương Hổ khang ngược dã tâm ngút trời tường uy chấn Trạch Trì, lại lâm vào bước đường
này.
Ở phía bên cạnh, mấy người Lăng Thừa Nguyên, Lăng Ngụy, Tô Kỳ Hoa, da đầu ngứa ran, sợ hãi gần như ngất đi.
Nếu sớm biết như vậy, cho dù có cho bọn họ một trăm lá gan, cũng không dám tham gia chuyện này
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Đột nhiên, trong đám người xuất hiện một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, ngực đeo huy chương vàng lấp lánh, hiển nhiên là tướng lĩnh cấp cao.
“Ngụy chiến vương của Tây Lương, đã từng là phó đội trưởng của đội cảm tử biên giới phía bắc, đến tiễn đưa Thường Lân!”
Một câu này vừa nói ra, tất cả xung quanh đều náo động. Chiến vương của Tây Lương!
Đây là một võ tướng hạng hai, luận về cấp bậc, anh ta còn cao hơn Đường Minh, thống đốc Thạch Trì.
Với một mệnh lệnh, có thể được huy động hàng trăm nghìn binh lính tinh nhuệ!
Ai biết được hôm nay, anh ta lại vượt trăm nghìn cây số xa xôi đến đây, chỉ để tiễn đưa Quách Thường Lân?
Quách Thường Lân lại không phải là một đại lão, chỉ là một chiến sĩ biên giới phía bắc bình thường.
Điều này thực sự rất kỳ lạ!
Chẳng mấy chốc, một ông đại lão khác bước ra, khí thế không kém Ngụy.
“Sử Vân Quang, thống lĩnh cấm quân Đế Đô, từng đảm nhận tổ trưởng tổ 1 cảu đội cảm tử biên giới phía bắc, đến tiễn đưa Thường Lân!”
Ngay khi giọng nói ấy rơi xuống, một khí tức mạnh mẽ bùng lên ở đó.
"Bum!"
"Bum!"
“Bùm!”
Nhiều đại lão trấn thủ một phương, cũng lần lượt xuất hiện.
“Trương Hắc Phong chỉ huy Trung Châu, từng là tổ trưởng tổ 2 đội cảm tử biên giới phía bắc, đến tiễn đưa Thường Lân!”
| “Quan Phùng, người đại diện bộ binh, từng đảm nhận tổ trưởng tổ 3 đội cảm tử biên giới phía bắc, đến tiễn đưa Thường Lân!”
“Chu Kiều Bội võ tướng Nam Giang, từng là tổ trưởng tổ 4 đội cảm tử biên giới phía bắc, đến tiễn đưa Thường Lân!”
“Trầm Nhiên Tiêu đại thống lĩnh Đông Hưng, từng là tổ trưởng tổ 4 đội cảm tử biên giới phía bắc, đến tiễn đưa Thường Lân!”
- ------------------