Tần Thiên Lâm rất đắc chí hả hệ, cầm lấy vài chai Diệu Kình đan rồi nhét vào trong quần áo sát bên người mình. Sau đó anh ta lại sai người di chuyển tất cả linh đan diệu dược này đi.
Đám người kiếm sĩ Thiết Ưng đều vui mừng đắc ý.
Dù sao bây giờ điều Tần Thiên Lâm muốn nhất chính là có thể bồi dưỡng một đội quân thuộc về mình, một tinh binh mạnh mẽ để có thể đưa đến biên giới phía Bắc.
Mà kiếm sĩ Thiết Ưng chính là sự lựa chọn duy nhất.
Tân binh của Tần Thiên Lâm nên đương nhiên anh ta sẽ nghĩ tất cả cách để tăng sức mạnh của mọi người lên.
Đến khi đó những linh đan diệu dược và báu vật thiên địa nhất định sẽ không thiếu bọn họ.
Tần Thiên Lâm cũng vô cùng rạng rỡ vui vẻ, ngay cả thái độ đối xử với Chu Quốc Dũng tốt hơn rất nhiều. “Chu Quốc Dũng, đưa chúng tôi đi đến kho báu tiếp theo đi.”
“Vâng.
Chu Quốc Dũng gật đầu với vẻ ân cần, sau đó bắt đầu dẫn đường.
Ngay khi công tác di chuyển của mọi người kết thúc, Chu Quốc Dũng đã thể hiện ra trước. Ông ta lấy la bàn và kim chỉ nam ra, tìm kiếm tung tích của báu vật.
Tìm đường lần này, Chu Quốc Dũng rất thành công và đã tìm được hai kho báu.
Nhưng vì muốn chắc chắn nên ông ta vẫn thử kiểm tra thêm lần nữa.
Sau khi kết thúc dò đường, Chu Quốc Dũng báo cáo kết quả cho Tần Thiên Lâm. “Cậu chủ, lần này tôi dò ra được hai kho báu. Một kho báu khá gần với chúng ta, một kho báu khác thì xa hơn. Hơn nữa theo như tôi thấy, bảo vật ở kho báu đó quý giá hơn và từng tầng phòng thủ cũng…
Lời nói của Chu Quốc Dũng hơi do dự một chút, Trần Thiên Lâm tuỳ tiện phất tay: “Đi đến kho báu gần đây trước để lấy bảo bối đi đã.”
“Vâng!”
Chu Quốc Dũng nhận mệnh lệnh dẫn mọi người đi đến kho báu phía trước.
Kho báu lần này giống với kho báu lần trước, mở được cánh cửa lớn ra rất dễ dàng.
Sau khi mở cánh cửa lớn ra, kho báu linh đan diệu được ngập tràn ở trước mắt. Có những loại tương tự nhau và cũng có từng cái kệ một.
Nhưng những thứ trên đó không phải là linh đan diệu dược gì mà là từng cuốn sách cổ.
Tần Thiên Lâm nhíu mày, đi lên phía trước rồi tuỳ tiện lật từng trang.s “Những quyển sách cổ này thì có tác dụng gì.
Tần Thiên Lâm lẩm bẩm trong miệng, Nam Tuấn Sái thấy dường như anh ta không hứng thú những cuốn sách cổ này lắm nên lập tức đi lên phía trước. “Thiếu chủ Tần Thiên Lâm không có hứng thú với những cuốn sách này sao?”
Tần Thiên Lâm cũng không thèm liếc nhìn Nam Tuấn Sái một cái mà chỉ ậm ừ trong mũi. “Vậy… Cậu xem.
Nam Tuấn Sái xoa tay: “Chúng ta cùng nhau đi đến đây, không có công lao thì cũng có khổ lao. Cậu Tần Thiên Lâm tốt bụng có thể để lại cho chúng tôi chững cuốn sách cổ này không?” Trong lòng Nam Tuấn Sái nghĩ có thể lấy được phần nào thì hay phần đó. Cũng không thể để cho các anh em ở Thất Thập Nhị trại làm culi không công hai ngày nay được, khi quay đầu lại không mò được cái gì cả?
Tần Thiên Lâm vừa định nói gì đó, thống lĩnh của kiếm sĩ Thiết Ưng đi đến bên cạnh Tần Thiên Lâm.
Thống lĩnh kiếm sĩ Thiết Ưng liếc ánh mắt, Tần Thiên Lâm ghé tai mình qua đó. “Thiểu chủ, những thứ được ghi chép trong những cuốn sách cổ này đều là binh pháp thượng cổ và cả trận pháp nữa. Sau này khi chúng ta đến biên giới phía bắc thì những cuốn sách cổ này sẽ rất hữu hiệu đối với chúng ta. “Tôi không đề xuất anh đưa cho Nam Tuấn Sái, dù sao chúng ta không cho cái gì thì đám người Tây Nam Miêu Cương kia cũng không dám nói gì đâu. Suy cho cùng…
Thống lĩnh kiếm sĩ Thiết Ưng vỗ lên súng đeo trên vai mình: “Chúng ta còn có cái này”
Tần Thiên Lâm nheo mắt lại.
Chưa kể anh ta thật sự sẽ không đọc những cuốn sách này, cho dù có bán cho người thu mua phế liệu thì cũng không bán được bao nhiêu tiền, không đáng để vận chuyển về Tần Phiệt.
Vữa nãy trong lời nói của Nam Tuấn Sái, ông ta thật sự có ý thưởng những cuốn sách này cho người Tây Nam Miêu Cương.