Nói như vậy...mọi thứ gần đây có vẻ đang diễn biến theo chiều hướng tốt, sát thủ bao vây chỗ này không phải là đối thủ của những tướng sĩ Doanh trại Thần Sách.
Thậm chí Tần Vũ Phong không cần đích thân ra mặt.
Mà cô Ô đó dường như không có gì bất thường, cô ta thường đi mua sắm, thỉnh thoảng cô ta cũng qua lại với những người hàng xóm khác, nhưng cô ta tới nhà anh thường xuyên hơn.
Chẳng lẽ, thật sự là cô ta muốn kết bạn với Kiều Như sao?
Tần Vũ Phong vui vẻ tươi cười: “Em có thể nghĩ như vậy thì tốt, anh còn sợ mấy ngày nay em phải chịu áp lực quá lớn”
“Đương nhiên rồi, lính gác bên ngoài rất lợi hại, với lại em mới quen được cô Ô, sẽ không có áp lực lớn đâu”
Lâm Kiều Như thè lưỡi: "Sức chịu đựng của em rất tốt!”
Tân Vũ Phong cười, nhéo mũi Lâm Kiều Như.
Buổi tối, dần dần tới.
Tần Vũ Phong vẫn đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn xuống lầu.
Tuần này, đêm nào cũng có nguy hiểm từ bốn phía ập đến.
Các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách thay phiên nhau bảo vệ ngày đêm, tất cả đều có chút mệt mỏi.
Tuy nhiên, những tên sát thủ bị treo ngoài cửa dường như thực sự trở thành một lời cảnh báo hữu hiệu.
Từ ngày hôm nay, hầu như không có người tới ám sát Tân Vũ Phong...
Có lẽ, đó thực sự trở thành một lời cảnh báo được treo trên tường của biệt thự, khiến người ta phải sợ hãi.
“Thiên Vũ đại nhân”
Huyền Vũ gõ cửa phòng: "Bên ngoài mọi thứ vẫn ổn, đêm nay anh hãy nghỉ ngơi thật tốt."
“Được”
Tần Vũ Phong gật đầu, giữa hai mắt đỏ ngầu, tơ máu trong mắt dày đặc.
Bởi vì những sát thủ từ bên ngoài đó liên tục đến, có lúc là theo từng nhóm, cũng có lúc là tới đơn lẻ, Tần Vũ Phong đã canh gác trên lầu nhiều ngày, sẵn sàng xuống lầu để khiêu chiến.
May mắn thay, bắt đầu từ ngày hôm nay, mọi thứ đã dần lắng xuống.
Tần Vũ Phong cũng chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng Tần Vũ Phong vẫn duy trì cảnh giác tuyệt đối: “Ngay khi có bất kỳ dấu hiệu xâm phạm nào, hãy thông báo ngay cho tôi! Mục tiêu bảo vệ chính là Kiều Như!”
“Đã rõ, đại nhân!”
Huyền Vũ gật đầu, sau đó ra khỏi phòng của Tân Vũ Phong, lẳng lặng canh giữ bên cạnh Tân Vũ Phong.
Tần Vũ Phong nằm ở trên giường, cuối cùng cũng nhắm được đôi mắt vô cùng mệt mỏi.
Đêm nay, gió yên sóng lặng.
Giống như phong ba bão táp đã bình ổn.
Nhưng dưới mặt biển yên bình này, còn ẩn sâu trong đó những gợn sóng, vẫn chưa thể nào có được bình ổn.
“À,, tiến triển không tệ, ngày mai một mình tôi và bạn gái của Thiên Vũ sẽ ra ngoài, đến lúc đó có thể nhân cơ hội này mà hành động, bắt cóc bạn gái của Thiên Vũ”
Vũ Nương uể oải đáp lại, đôi chân thon dài gác lên tường.
“Đến lúc đó, lấy bạn gái Thiên Vũ uy hiếp, Thiên Vũ sẽ phải ngoan ngoãn dâng đầu lên”
Hai người nói chuyện, cũng là đang thảo luận làm thế nào để lấy đầu Thiên Vũ!..
- ------------------