Tần Vũ Phong cố nén nước mắt, bản thân nhịn xuống xúc động bổ nhào vào lòng của Thượng Quan Uyển Nhi.
Hiện tại bà nhìn qua rất suy yếu, không biết có thể chịu đựng được cái ôm của mình hay không.
Người mẹ vừa dịu dàng vừa giỏi giang trong ký ức của mình thế mà lại yếu ớt như vậy.
Tần Vũ Phong gần như là dùng ánh mắt tham lam quét qua gương mặt của Thượng Quan Uyển Nhi.
Mỗi một sợi lông mi đều khắc sâu vào trong trí nhớ của mình, mỗi một hình bóng của mẹ trong mỗi giấc mơ của bản thân suốt mười tám năm qua cuối cùng đã có dung mạo.
Tần Vũ Phong run rẩy nâng bàn tay của Thượng Quan Uyển Nhi lên, bắt đầu vận chuyển nội lực vào trong cơ thể của Thượng Quan Uyển Nhi.
Cho dù Tần Vũ Phong hiện tại muốn nhìn mẹ chăm chú suốt ba ngày ba đêm để bổ sung mười tám năm bị xa cách này…. Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi hiện tại quả thực là quá gầy yếu.
Suy yếu đến độ Tần Vũ Phong lúc nào cũng sợ hãi mẹ sẽ nhằm hai mắt lại ở trước mặt mình.
Tần Vũ Phong run rẩy hít sâu một hơi, cho dù là một cái hít vào cũng mơ hồ mang theo giọng nghẹn ngào.
“Me…”
“Ơi, Vũ Phong, mẹ ở đây mà.
Thượng Quan Uyển Nhi lại lần nữa cười với Tần Vũ Phong, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Tần Vũ Phong.
Xúc cảm mang theo độ ẩm của mẹ. Tần Vũ Phong nhịn không được hốc mắt lại nóng lên.
Thái độ của Thượng Quan Uyển Nhi so với Tần Vũ Phong thì ung dung hơn rất nhiều. Thấy Tần Vũ Phong lại khóc, liền cười nói: “Con nha, cũng là đàn ông đàn ang lớn thế rồi.”
“Khi còn bé cũng chưa từng thấy con khóc nhè, hiện tại cũng lớn như vậy rồi, làm sao còn khóc nhè vậy?”
Tần Vũ Phong cuối cùng kìm nén không nổi nữa, một hơi nhào vào trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi.
Anh trưởng thành vừa cao vừa lớn, khung xương của Thượng Quan Uyển Nhi lại nhỏ bé, vòng ôm của Thượng Quan Uyển Nhi thậm chí không thể hoàn toàn chứa đựng được cậu con trai đã hơn hai mươi tuổi này của mình.
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn giang hai cánh tay cố gắng ôm lấy bả vai của Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong dụi dụi trên bả vai của mẹ, phía sau lưng rung lên từng hồi.
Thượng Quan Uyển Nhi rất nhanh liền cảm nhận được đầu vai của mình ẩm ướt một vật.
Hốc mắt của bà cũng bắt đầu cay cay.
Con trai cũng lớn như vậy rồi.
Bà đã ở đáy núi này bao nhiêu năm rồi? Mười năm?
Hai mươi năm? Trong cuộc đời của Tần Vũ Phong nhân sinh, bà vắng mặt đã lâu như vậy.
Nhiều năm như thế, trên con đường mà Tần Vũ Phong đi đã trải qua những gì?
Có phải đã chịu khổ rất nhiều không?
Thượng Quan Uyển Nhi nhớ trước khi mình bị lão tổ mang đến La Phù Sơn, Khương Phiệt dồn ép không tha, Tần Thiên Vương cũng chỉ coi thường.
Tần Vũ Phong làm sao tiếp tục sống sót được dưới tay của người đàn bà độc địa Khương Thạch Phương kia? Trên con đường này thằng bé đi tiếp như thế nào, làm sao trở thành võ giả cường đại như hôm nay?
Vũ Phong của bà chắc chắn là đã chịu quá nhiều quá nhiều uất ức, chịu quá nhiều khổ cực.
Vũ Phong không phải một đứa trẻ thích khóc. sống mũi của Thượng Quan Uyển Nhi cay cay, hốc mắt nóng hổi, từng cái từng cái vỗ về sống lưng của Tần Vũ Phong.
“Mẹ… Nhiều năm như thế, con rất nhớ mẹ.”
Giọng nói của Tần Vũ Phong vừa buồn bã vừa run rẩy, anh thậm chí cảm thấy cả đời này của mình cũng chưa từng khóc đến nhếch nhác như vậy.
Nhưng khóc ở trước mặt mẹ thì làm sao xem như là mất mặt được?
Anh chỉ là đem những chỗ khuyết, đem những oan ức lần lượt kể ra trước mặt mẹ, vừa mới gặp mặt đã nhận không được muốn kể ra hết mà thôi.
“Mẹ biết, mẹ biết hết.”