Trước sự khiêu khích của Hirano, Lăng Khiếu Thịnh lựa chọn phớt lờ anh ta.
Hai bên hoàn toàn tương phản.
‘Vào lúc này, Lăng Khiếu Thịnh đang dựa vào vận may của chính mình.
Anh ta truyền toàn bộ nội lực của cơ thể vào giữa hai lòng bàn tay.
Chưởng của anh ta giống như một thanh đao.
Lăng Khiếu Thịnh nhớ rắng thầy Đao Cuồng của anh ta đã dạy anh ta làm theo cách này.
Đao pháp mạnh nhất trên đời lại không liên quan đến đao pháp.
Kiếm sĩ mạnh nhất cũng không phải dựa vào loại vũ khí mà anh ta sở hữu.
Cảnh giới cao nhất cũng không phải là giết vô số người mà mặt không đối sắc.
Mà là…
Trong tay không có đao kiếm, nhưng vẫn có thể sáng tạo nên tất cải Biến chính bản thân mình trở thành một thanh đao!
Lăng Khiếu Thịnh nhắm hai mắt rồi lại mở ra.
Hirano nhìn anh ta với vẻ thích thú.
Giống như một mảnh thú đang thích thú quan sát một tay thợ săn trói gà không chặt sẽ có màn phản đòn như thế nào.
“Khai Sơn Chưởng!”
Lăng Khiếu Thịnh hét vang dội.
Bước chân của anh ta nhanh như chớp. Nhanh đến mức làm người ta nhìn rõ bóng dáng!
Vốn là một bàn tay bằng da bảng thịt, vậy mà lúc này lại trở thành thứ vũ khí phát ra thứ ánh sáng lạnh lùng.
Sức mạnh dữ dội không cách nào chống được, cả đôi bàn tay có thể dời núi lấp biển đang mạnh mẽ tấn công Hirano!
Lăng Khiếu Thịnh chắc chắn rằng cho dù chiêu thức của mình không thể làm Hirano thực sự bị thương.
Nhưng ít nhất cũng có thể ép Hirano rút quỷ kiếm Muramasa ra khỏi vỏ kiếm.
Trong lòng Lăng Khiếu Thịnh có hơi hồi hộp.
Trước đây, lúc anh ta khiêu chiến Tân Vũ Phong ở sân bay.
Tân Vũ Phong đã hóa giải chiêu thức của anh ta một cách dễ dàng.
Chỉ búng nhẹ một cái thôi.
Lăng Khiếu Thịnh thực sự sợ rằng Hirano cũng có thể hoá giải chiêu thức của mình.
Nhưng Lăng Khiếu Thịnh đã suy nghĩ cẩn thận.
Dù sao thì Tân Vũ Phong cũng là Tân Vũ Phong.
Tuy rằng cho tới bây giờ không ai biết được sức mạnh thực sự của Tân Vũ Phong.
Nhưng trước đây Tân Vũ Phong đã đánh bại Saemon. Điều này có thể chứng minh Tân Vũ Phong mạnh hơn Saemon nhiều.
Nên nhớ rằng, lúc ấy Tân Vũ Phong chỉ dùng có ba phần sức mạnh.
Đã đánh Saemon đến gãy xương.
Mà Hirano – đối thủ của Lăng Khiếu Thịnh lúc này chắc chắn không thể mạnh hơn Saemon được.
Anh ta lại càng không thể đạt tới cảnh giới của Tân Vũ Phong được.
Cho dù Tân Vũ Phong có thể dễ dàng hóa giải chiêu thức của anh ta, nhưng Hirano thì chưa chắc làm được!
Cho dù Hirano là học trò của Kitano Takeshi, nhưng Hirano cũng chỉ là một học trò mà thôi, không thể sánh ngang với Kitano Takeshi được.
Lăng Khiếu Thịnh tiếp tục thầm an ủi mình.
Chỉ có cách này Lăng Khiếu Thịnh mới có đủ dũng khí để tiếp tục chiến đấu với Hirano.
Trong lúc suy nghĩ, Lăng Khiếu Thịnh đã xuất hiện trước mặt Hirano.
Hirano không né tránh cũng không đánh trả, anh ta chỉ nhìn chẳm.
chảm.
Sau đó, Hirano tung một cú đá vào ngay lòng bàn tay của Lăng Khiếu Thịnh!
“Đùng!”
Lăng Khiếu Thịnh không kịp thay đối chiêu thức, hai tay bị trúng cú đá của Hirano nên bị văng ra ngoài.
Trong lòng anh ta không khỏi oán thán.
Anh ta lập tức đổi sang chiêu thức bảo vệ chân khí của cảnh giới Tông Sư để bảo vệ cơ thể mình Nếu không, cứ như vậy anh ta sẽ bị Hirano trực tiếp đá văng ra.
Cho dù không chết thì cũng bị thương nặng!
Đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ không khỏi bất ngờ.
“Khai Sơn Chưởng… Khai Sơn Chưởng là tuyệt chiêu của Đao.
Cưồng đó!”
“Trước đây Tân Vũ Phong từng đánh bại chiêu thức Khai Sơn Chưởng của Lăng Khiếu Thịnh. Nhưng không thể ngờ Hirano cũng có thể làm được!”
“Mẹ kiếp! Sao Kitano Takeshi lại mạnh đến như vậy sao? Học trò của ông ta lại có thể sáng ngang với Tân Vũ Phong!”
“Tôi chỉ còn biết nói: Chúng ta còn đánh cái gì nữa chứ?”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa! Rõ ràng là không thể đánh nổi!”