Chiến thần Thiên Vũ rất hiểu biết về kiếm đạo, cũng là một người thường.
Dù sao người bình thường không thể cầm được Hiên Viên Kiếm.
Thế như chiến thần Thiên Vũ thì lại khác.
Anh không chỉ cầm được Hiên Viên Kiếm, mà còn hiểu rõ được trạng thái tuyệt vời nhất của kiếm đạo!
Những cử động của chiến thần Thiên Vũ chính là minh chứng tốt nhất!
Đường kiếm này là Đăng Thiên Lộ!
Nhạc Linh Linh giờ phút này rất kích động, không biết làm thế nào cho phải.
Dù sao chiến thần Thiên Vũ cũng là thần tượng của rất nhiều cô gái ở Đại Hạ.
Nhạc Linh Linh cũng không ngoại lệ.
Thậm chí Nhạc Linh Linh còn rất sùng bái chiến thần Thiên Vũ, đã đến mức độ sỉ mê.
Dù sao, người bình thường trên cơ bản bởi vì ngưỡng một một nhân vật mà tranh giành với người khác, nhưng mà Nhạc Linh Linh chính là như thế.
Không những thế, cô ta sở dĩ chăm chỉ tập võ nghệ như vậy.
Nói trắng ra là vì ngưỡng mộ chiến thần Thiên Vũ.
Mỗi lần Nhạc Linh Linh luyện võ đến mức kiệt sức, cảm thấy bàn thân không thể chịu nổi thêm nữa.
Mỗi lần Nhạc Linh Linh nghe thấy mấy câu “Con gái không cần phải khổ cực như vậy”, “Con gái thì cần gì phải luyện võ?”
Cô ta sẽ nghĩ tới người mà mình ngưỡng nộ.
Chiến thần Thiên Vũ!
Nghe nói mặc dù chiến thần Thiên Vũ có xuất thân chỉ là một nhà tài phiệt, nhưng mà lại nhiều lần lập công lớn ở biên cương biên giới phía trở thành chiến thần Thiên Vũ hàng ngàn người kính trọng ngưỡng mộ.
Cô ta thân là con gái cưng của chưởng môn phái Hoa Sơn.
Mặc dù là con gái, nhưng Nhạc Linh Linh biết, xuất thân của mình so với chiến thần Thiên Vũ tốt hơn rất nhiều.
Thế nên, cho dù lúc đó, Nhạc Linh Linh khó khăn đến mức nào, từ đầu đến cuối, Nhạc Linh Linh chưa từng bỏ cuộc.
Bởi vì trong lòng có niềm tin, Nhạc Linh Linh mới có thể đạt được thành tựu trên con đường võ đạo như ngày hôm nay.
Mà giây phút này, người mà Nhạc Linh Linh ngưỡng mộ đang xuất hiện trước mặt mình.
Hai gò má Nhạc Linh Linh, không kiềm chế nổi, vì kích động mà trở nên đỏ ửng, thậm chí hô hấp cũng đồn dập hơn.
“Trời ạ, mọi người nhìn đi… chiến thân Thiên Vũ đến rồi!”
“Là chiến thần Thiên Vũ!”
Mỗi một câu của Nhạc Linh Linh, giống như một giọt nước rơi vào trong chảo đầu.
Trong nháy mắt, khiến cho chảo dầu bản tung tóe.
“Chiến thần Thiên Vũ đến thật rồi!”
“Tôi biết mà, chiến thần Thiên Vũ sẽ không sợi “Chiến thần Thiên Vũ sao có thể không đánh mà lui được!”
Lúc đầu bởi vì chiến thần Thiên Vũ chậm chạp không xuất hiện, mà người dân Đại Hạ có chút chán nản thất vọng, giờ phút này như được tiêm một mũi thuốc kích thích.
Tất cả mọi người lập tức phấn chấn.
Chiến thần Thiên Vũ, đại biểu cho câu đánh đâu thắng đó, đại diện cho hi vọng!
Bây giờ chiến thần Thiên Vũ đã ra trận, thì bọn họ sợ cái gì, lo lắng gì nữa?
Chiến thần Thiên Vũ, nhất định có thể lấy được thẳng lợi!
Giờ phút này, tất cả những người học võ trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đều nghĩ vậy.
Mà lúc này, vẻ mặt của những người ở đoàn đại biếu võ thuật Đông Hoàng đối diện lại rất khó coi.
Bọn họ không ngờ rằng, chiến thần Thiên Vũ lại thật sự đến Lúc đầu, bọn họ tưởng rằng chiến thần Thiên Vũ mặc dù nghênh chiến, nhưng lại chậm chạp không xuất hiện để so tài là vì chiến thần Thiên Vũ sợ.
Anh sợ cho nên không dám xuất hiện ở đây.
Vậy thì đoàn đại biểu võ thuật Đông Hoàng không đánh cũng thắng.
Bù lại cho đại hội giao lưu võ đạo lần trước, đã mất hết mặt mũi.
Nhưng mà bây giờ, chiến thần Thiên Vũ cuối cùng vẫn xuất hiện.
Đám người Đông Hoàng cảm thấy thất vọng.
Đây chính là chiến thần không bao giờ thất bại của Đại Hạ, người mạnh nhất ở Đại Hạt Lỡ như thật sự đánh thẳng…
Vậy thì mặt mũi của cả Đông Hoàng phải để vào đâu?