Chương 1741
Chương 1741
Rốt cuộc thì thực lực của Tần Vũ Phong thật sự đã vượt xa khỏi mong muốn của bọn họ. Ba trưởng lão thay phiên xuất kích, kết quả đều bị thua dưới tay Tần Vũ Phong!
Điều này đã nói lên có lẽ thực lực của Tần Vũ Phong còn cao hơn một tầng so với tất cả bọn họ.
Nếu vẫn luôn đấu riêng với Tần Vũ Phong thì rất có khả năng sẽ bị Tần Vũ Phong đánh bại.
Nói như vậy thì chỉ sợ toàn bộ La Phù Sơn sẽ bị cái người tên Tần Vũ Phong này đảo lộn hết cả
Kết quả này không phải là điều mà mọi người ở La Phù Sơn có thể chấp nhận Giờ phút này, vài vị trưởng lão của La Phù Sơn vây quanh Tần Vũ Phong thành một vòng tròn như hổ rình mồi.
Chưởng môn nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong nói: “Chàng trai trẻ, bây giờ cậu mà nhận thua thì có khi còn có đường lui đấy!”
Tần Vũ Phong nghe đến đó thì chỉ cười lạnh một tiếng: “Nếu bây giờ các người thả mẹ của tôi ra thì có khi các người còn có một đường lui đấy!”
Quả ngông cuồng!
Vài trưởng lão nghe xong lời Tần Vũ Phong nói thì trong lòng chỉ còn lại có một ý nghĩ Tần Vũ Phong thật sự quá ngông cuồng!
Đối mặt với nhiều trưởng lão mạnh của La Phù Sơn như vậy mà lại không sợ hãi chút nào, còn có thể nói ra được mấy lời ngông cuồng như thế!
Như vậy cũng tốt, bọn họ thật sự muốn nhìn xem vì sao Tân Vũ Phong có thể ngông cuồng đến tận lúc này!
Mặc dù vừa rồi những gì Tần Vũ Phong thi triển ra đã đủ để khiến chư vị trưởng lão La Phù Sơn kinh ngạc, nhưng…
Lần này không ai nghĩ rằng Tần Vũ Phong có thể tự mình lui được.
Rốt cuộc thì những người hiện tại đang vây lấy Tần Vũ Phong chính là những trưởng lão có năng lực cực mạnh của La Phù Sơn.
Dường như mỗi người ở đây đều là cao thủ Tông sư tam trọng thiên trở lên. Mặc kệ cho dù nói như thế nào thì Tần Vũ Phong vẫn chỉ là một thằng nhãi ranh.
Cho dù cậu ta có bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ thì cũng rất khó để trở thành đối thủ của bọn họ Bởi vậy vài vị trưởng lão hít sâu một hơi, tính toán sôi nổi muốn lấy bản lĩnh giữ nhà của mình ra.
Trong lúc nhất thời, vô số ánh sáng lóng lánh sôi nổi đánh úp tới hướng Tần Vũ Phong.
Đây đều là những chiêu thức mà các vị trưởng lão công kích ra.
Ánh mắt Tần Vũ Phong lạnh lẽo, không có chút nào sợ hãi hoặc khiếp đảm nào, một tay Long Uy Thiên Cang giúp anh đứng vững vàng dưới sự công kích của mọi người.
Ánh sáng vàng kim của Long Uy Thiên Cang nhanh chóng bay ra rồi cắn nuốt hết những đợt tấn công của bọn họ.
Du long đi du tẩu ở giữa những ánh sáng hào quang, dường như không sợ hãi bất cứ đợt công kích nào ở trên thế giới này.
Trong lòng Tam trưởng lão cảm thấy kinh hãi.
Ở đây có nhiều trưởng lão như vậy nhưng có thể nói Tam trưởng lão là người hiểu Tần Vũ Phong nhất.
Bởi vì trước đó, Tam trưởng lão đã xem trận đấu của Tần Vũ Phong.
Đối với những thủ đoạn tấn công cũng như phòng thủ của Tần Vũ Phong, dù ít dù nhiều thì cũng có chút hiểu biết.
Tam trưởng lão biết Tần Vũ Phong rất mạnh nhưng không nghĩ Tần Vũ Phong lại có thể mạnh như vậy!
Nếu nói ở trong đám bạn cùng lứa tuổi Tần Vũ Phong không có kẻ địch nào thì có lẽ Tam trưởng lão sẽ cảm thấy Tần Vũ Phong là một thiên tài.
Nhưng hiện tại…
Hiện tại Tân Vũ Phong đối mặt với vài vị trưởng lão Tông sư tam trọng thiên trở lên mà cũng không chùn bước chút nào.
Tần Vũ Phong như vậy quả thật chính là yêu nghiệt.
Trong lòng Tam trưởng lão kinh hãi, công kích càng ngày càng thêm mạnh hơn.
Những trưởng lão khác cũng giống như vậy.
“Rốt cuộc địa vị của thằng nhóc này là như thế nào chứ?”
“Đối mặt với sự tấn công của mấy người chúng ta mà cậu ta lại chẳng sợ chút nào cả.”
“Trình độ Hộ Thể canh khí của cậu ta mạnh khủng khiếp! “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra…
Vài trưởng lão kinh ngạc, nhịn không được mà lẩm bẩm ra tiếng.
Tần Vũ Phong đứng ở chính giữa, ánh mắt cực lạnh, mặt trầm như mực.