Nhưng ngay sau đó, Tần Vũ Phong đã phát hiện ra rằng âm thanh va chạm không phải phát ra từ kiếm Hiên Viên.
Mà là ở bên ngoài bức tường!
Có chuyện gì vậy?
Tần Vũ Phong cảnh giác quay đầu lại, nhìn về phía bức tường đang không ngừng phát ra tiếng gõ.
Có ai đó đang cố gắng xông vào trong này?
Là ai?
Ngăn cách bởi một bức tường, Tần Thiên Lâm đang chỉ đạo người Tây Nam Miêu Cương, cố gắng phá bức tường!
Vốn bọn họ phá bức tường này liên tục gần ba ngày mà không có tiến triển gì.
Trong lúc vội vàng, Tần Thiên Lâm đã kéo không ít người vô tội ra giết ngay tại chỗ.
Nhưng không ngờ khí tím đến từ phía đông xâm nhập vào tường từ mọi hướng, gây ra một vết nứt trên bức tường vốn không có cách nào phá bỏ.
Tần Thiên Lâm quyết định dứt khoát, hạ lệnh cho mọi người tập trung tấn công vào một chỗ Quả nhiên, dưới sự tấn công của tất cả người Tây Nam Miêu Cương, rất nhanh bức tường đã xuất hiện vết nứt.
Tần Thiên Lâm vui phát điên.
Khí tím đến từ phía đông, với hiện tượng như vậy hẳn là đã có một bảo vật thần bí nào đó xuất hiện!
Đến lúc đó anh ta có được bảo vật thần bí đó Bản thân vừa mới bất cẩn một cái, có khi đã trở thành người bất khả chiến bại trên khắp thế giới rôi! Khóe miệng đang nhếch lên của Tần Thiên.
Lâm không hạ xuống như cũ được nữa.
Chỉ có điều, Tần Vũ Phong hưng phấn là bởi vì anh thực sự đã có được sức mạnh.
Còn Tần Thiên Lâm hưng phấn vì mải đắm chìm trong mộng tưởng! “Cô bé!”
Tần Thiên Lâm quay đầu, cười xấu xa nhìn Mộc Dung Chi. “Đợi tôi vào trong lấy được bảo vật rồi, tôi dám đảm bảo, trên đời này không ai có thể so được với Tần Thiên Lâm tôi nữa!” “Đến lúc đó, cô nên bỏ lòng kiêu ngạo của mình xuống rồi ngoan ngoãn đi theo tôi đi! Ha ha ha ha ha!”
“Phốc!”
Mộc Dung Chỉ bị đánh roi trong nhiều ngày, hoàn toàn kiệt sức, cả người chỉ chít vết thương, chỉ còn sót lại chút hơi thở.
Nhưng cô ta vân không chịu cúi đầu trước Tân Thiên Lâm.
“Anh.. cái đồ khốn kiếp này, nếu… nếu Tân Vũ Phong còn chưa chết, nhất định anh phải nhìn cho.
kỹ vào…”
“Cho dù… Tân Vũ Phong thật sự đã chết rồi thì ở trên trời có linh, anh ấy chắc chăn… chắc chăn sẽ không bỏ qua cho anh…”
“Tên khốn kiếp tự tay giết chết anh em của mình!”
Khuôn mặt của Tân Thiên Lâm bị lời nói của Mộc Dung Chi làm cho trở nên méo mó.
“Con nhóc thối tha này! Xem ra tôi vẫn còn nhẹ tay với cô quát”
Tân Thiên Lâm đen mặt bước tới, đá vào bụng dưới của Mộc Dung Chi!
“Bốp!”
Mộc Dung Chỉ đau đớn kêu ra một tiếng “Anh ta sẽ không tha cho tôi? Tân Thiên Lâm tôi còn cầu mong anh ta tới nữa kìa! Thực lực hiện tại của tôi đủ để đánh bại Tân Vũ Phong!”
: “Chờ đến lúc tôi được bảo vật trong kho báu vật này đã, cô đợi đó, nếu thật sự có linh hồn có địa phủ, tôi sẽ bắt con chó Tân Vũ Phong từ dưới đất chui ra, sau đó giết chết anh ta thêm lần nữa!”
Tân Thiên Lâm hung hăng mắng Mộc Dung Chỉ.
“Cậu chủ, sao phải tức giận vì cô ta chứ?”
Thống lĩnh của Kiếm sĩ Thiết Ưng đứng ở một bên, nói với Tân Thiên. Là cậu chủ, cô này đã hết lần này đến lần khác nói lời không hay với anh.
Theo ý kiến của tôi, tốt hơn hết là cứ chém đi!”
“Hừ, chém?”
Tân Thiên Lâm hừ lạnh một tiếng, sau đó duôi tay võ liên tiếp vài phát lên người Thống lĩnh Kiếm sĩ Thiết Ưng.
“Tôi con mẹ nó… để anh chém! Để anh chém!
Để anh chém!”
Mặc dù Tân Thiên Lâm không phát động tu vi, nhưng Thống lĩnh Kiếm sĩ Thiết Ưng vẫn vô cùng đau đớn, có điều anh ta không dám né tránh.
“Đây con mẹ nó là cô gái duy nhất đem lòng yêu Tân Vũ Phong!”
“Tôi muốn cô ta tận mắt chứng kiến cơ hội mà Tân Vũ Phong đáng nhẽ có được rời vào tay tôi!”
“Tôi muốn cô ta biết tường tận răng Tân Vũ Phong chỉ là… một tên bại trận dưới tay tôi mà thôi!”