Lối vào huyệt mộ đã được khai quật, có ai đó đã cố gắng bước vào trong nhưng lại bị một kết giới vô hình chặn lại Nam Tuấn Sái giải thích: “Bắt đầu từ đây chúng ta sẽ tiến vào huyệt mộ. Đây là tầng cấm chế thứ nhất, nếu không mở ra được thì hoàn toàn không có cách nào vào trong.”
“Đại trại chủ, cấm chế này phải giải trừ thế nào?” Có người hỏi.
Nam Tuấn Sái không trả lời, quay đầu đọc tên mấy vị tông sư cường giả.
Tống Trung Hãn, đại trưởng lão trại Ly Hỏa…
Mấy vị tông sư cường giả liên hợp lại, có thể nói là đã sử dụng hết tất cả vốn liếng, đồng tâm hiệp lực cuối cùng mới mở được cấm chế.
Sau khi cấm chế được dỡ bỏ một luồng khí tức của báu vật thiên địa liền theo đó mà thoát ra.
“Trong này có kho tàng!”
“Vớ vẩn, chẳng lẽ chỉ có cái lỗ mũi của anh mới thính chắc?”
“Mẹ nó chứ, chỉ mới mở ra một tầng cấm chế này mà tôi đã thấy cả người thoải mái rồi, bên trong là kho tàng gì vậy không biết…”
Mọi người xôn xao bàn tán, trên mặt cả đám người đều hiện rõ vẻ phấn khích vô cùng.
Nhưng từ đầu đến cuối đều không có người nào đi vào.
Mọi người ở hiện trường đều biết trong huyệt mộ này có rất nhiều cơ quan, là những người thăm dò vào đây đầu tiên tất nhiên không thể tránh khỏi sẽ gặp phải những nguy hiểm khác chưa được khám phá.
Người nào đi vào chắc chắn sẽ là con chuột bạch thí nghiệm.
Đúng lúc này công tử Linh Hoa đột nhiên bước tới, mở miệng nói: “Đại trại chủ! Tôi có đề nghị, không phải Tân Vũ Phong rất lợi hại sao?
Ngay cả bố tôi cũng không phải đối thủ của anh ta, tôi thấy cứ để cho anh ta đi vào dò “Còn không phải như vậy à.”
Chúc Cửu Sinh cũng đứng dậy, mở miệng nói, giọng điệu không tốt lành gì: “Tân Vũ Phong, cơ hội tốt như vậy cậu cũng đừng so đo được mất thế, cậu xung phong lên trước, phát hiện được kho tàng đầu tiên thì không phải sẽ là của cậu sao”
“Mấy người!”
Mộc Dung Chỉ cản chặt răng, dậm chân: “Mấy người có ý gì? Để Tân Vũ Phong đi làm chuột bạch chắc? Tôi thấy trại Ly Hỏa và trại Hắc Thủy mấy người đều là mười đại trại đứng đầu, thế thì phải là người đi trước dẫn đường, làm gương cho mọi người mới đúng.”
“Dù sao thì Tân Vũ Phong mới chỉ là ám kình đỉnh, dựa vào cái gì…”
Mộc Dung Chỉ còn muốn tiếp tục nói cái gì đó nhưng Nam Tuấn Sái đã nhíu mày, dường như cực kỳ không có kiên nhãn nhìn ba người trẻ tuổi cãi nhau "Được rồi!”
Nam Tuấn Sái lạnh giọng quát lên một tiếng: "Như chúng tôi đã nói trước đây, Cửu Thiên Trại chúng tôi phụ trách chỉ điểm cơ quan trên đường cho mọi người, nhưng cạm bẫy không có mắt, nếu chúng tôi đã nhắc nhở mà ai chạm nhầm vào đâu thì chúng tôi sẽ không hỗ trợ! Hơn nữa.”
Lời nói của Nam Thần Sái đến đây thì thay đổi "Tân Vũ Phong, cậu đi trước dò đường nhưng thực lực của cậu quá kém, Thất Thập Nhị trại chúng tôi không có nghĩa vụ bảo vệ cậu vào trong đó tìm bảo vật!”
Đối mặt với gương mặt lạnh tanh và hà khắc của Nam Tuấn Sái, giờ phút này Tân Vũ Phong cũng không cảm thấy có gì quá bất ngờ.
Dù sao, Nam Tuấn Sái cũng đã có ý mượn sức anh như vậy mà cả hai lần liên tiếp anh đều từ chối Nhất định ông ta sẽ có bất mãn với anh, muốn để cho anh đi dẫn đường, mức độ làm khó như thế vẫn còn tính là nhẹ nhàng rồi Tân Vũ Phong gật đầu đồng ý, anh đi trước làm gương, tiến vào bên trong huyệt mộ.
Nam Tuấn Sái và những cao thủ khác, còn cả đám người trại Hắc Thủy và trại Ly Hỏa.
Ánh mắt của họ nhìn anh như nhìn một người chết.
Không thèm chuẩn bị gì mà đã nghênh ngang xông vào.
Không phải muốn tìm cái chết thì là gì?
Tuy Tân Vũ Phong đã phát hiện ra ánh mắt của những người khác nhưng anh cũng không quan tâm cho lãm.
Dù sao, lúc trước khi anh mới tới biên giới phía bắc đã ngay lập tức gia nhập vào đội cảm tử, loại trường hợp thế này không biết anh đã phải đối mặt bao nhiêu lần.
Tân Vũ Phong lạnh nhạt đi vào trong huyệt mộ.
Phía sau là một tiểu đội bao gồm người của Cửu Thiên Trại làm nhiệm vụ chỉ dẫn như Nam Tuấn Sái đã nói trước đó.
Xa hơn ở phía sau là một vài Tán Tu của Nguyên Địa và một vài thành viên yếu kém của các trại Nam Tuấn Sái và các trại chủ trưởng lão của các đại trại đi ở cuối cùng, cũng là chỗ an toàn nhất.
Tần Vũ Phong đi tuốt phía trước, đi chưa được mấy bước đã nghe thấy “vút” một tiếng, một mũi tên trên mặt tường phá không gian mà bắn ra, trong con đường dọc huyệt mộ mờ tối đầu mũi tên lóe lên tia sáng màu xanh.
- ------------------