Mục lục
Truyện Hỏa Vũ Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 343




“Ông là một thằng già khốn nạn sống mãi không chết, tiếng nói của ông và tiếng của của chó rất giống nhau!”



- Không nói đến các tỉnh Thạch Trì, nhìn toàn bộ Đại Ninh, e rằng ít có mấy người dám dạy dỗ Dương Thiên Hải như thế này.



Nhưng sau cơn tức giận, người đàn ông trung niên lại trở nên ngẩn người.



Điều này đối với nhà họ Lăng, lại trở thành một chuyện tốt!



Tần Vũ Phong xúc phạm đến ông Dương, nhất định sẽ chọc giận đến ông Dương, cho dù người này có đến mười cái mạng cũng không đủ chết!



“Cầm lấy những lời này, nhanh chóng cút khỏi đây!”



Tần Vũ Phong đột nhiên lên tiếng, anh như đang nghĩ tới điều gì đó: “Nhân tiện ở đây, chẳng bao lâu nữa sẽ đến bảy ngày chôn cất đầu tiên của Thường Lân. Nhà họ Lăng đừng quên đến chỗ chôn cất để tạ lỗi! Nếu như thiếu một người, cả nhà họ Lăng sẽ bị xóa sổ!”



Một giờ sau, tại biệt thự của phó tổng đốc.



Đây là tờ giấy có viết chữ “Lão già súc sinh sống mãi chưa chết, nói như sủa nhiều” được đặt trên bàn đọc sách.



Nhớ lại cái dáng vẻ trực tiếp viết chữ của anh sắc mặt Dương Thiên Hải trở nên u ám, khóe mắt ông ta co giật lộ ra sóng trong lòng.



Lại nói ở phía đối diện, bố con nhà họ Lăng đang lâm vào thế nguy hiểm, thậm chí không dám nhúc nhích để thoát ra khỏi bầu không khí căng thẳng này.



“Những chữ này, đúng là do thằng nhãi kia viết phải không?” Dương Thiên Hải lạnh lùng hỏi.



“Đúng rồi!”



Lăng Ngụy gật đầu liên tục như gà mổ thóc nói: “Ông Dương, cho dù lấy hết can đảm của hai bố con chúng tôi, tôi cũng không dám nói dối ông! Thằng nhãi kia quá kiêu ngạo. Anh ta không chỉ xé thư pháp của ông, còn viết thêm những ký tự này để chế nhạo ông!”



“Thằng khốn!”



Dương Thiên Hải đã rất tức giận, ông ta đã không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình nữa, giật lấy miếng sứ trên bàn thô bạo đập vỡ miếng sứ làm nó vỡ tan thành từng mảnh.



“Một thằng nhãi đầu còn chưa mọc đủ tóc, dám làm loạn trong địa bàn của ông đây mà được sao?”



“Là ai đã cho anh ta dũng khí? Từ biên giới phía Bắc sao, thật lấy làm kinh ngạc không? Dựa vào xuất thân của mình, anh ta cho rằng thiên hạ bất khả chiến bại sao?”.



“Khi ông đây còn đánh giặc gìn giữ giang sơn, thằng nhãi đó còn mặc quần thủng đít kìa!”.



Trong những ngày bình thường, Dương Thiên Hải luôn luôn làm chủ được bản thân mình, vui mừng, phẫn nộ, tình yêu, thù hận đều không bao giờ thấy trên khuôn mặt của ông ta.



Nhưng đó là bởi vì người khác nhìn thấy ông ta đều vài phần kính nể, đều tôn trọng và không dám thất lễ với ông ta.



Bây giờ gặp phải chuyện như vậy, ông ta hoàn toàn mất tự chủ, bị lửa giận làm cho mù mắt bốc hỏa lên đầu.



“Ông Dương, thằng nhãi đó còn nói.” Đột nhiên, Lăng Ngụy do do dự dự, ngập ngừng mở miệng lại thôi. “Còn nói cái gì nữa?” Dương Thiên Hải hỏi ngay lập tức.



“Chuyện đó...hay là quên đi, những gì anh ta nói thật sự rất khó nghe!” Lăng Ngụy giả bộ xấu hổ.



“Nói nhanh!” Dương Thiên Hải thổi bay sợi râu nhìn chằm chằm mất kiên nhẫn, không thể chần chừ.



Trong lòng Lăng Ngụy vui mừng, nhưng ngoài mặt còn không có biểu hiện gì sơ xuất: “Thằng nhãi đó nói,thằng già Dương Thiên Hải chết tiệt, nửa bàn chân của ông ta đã bước vào quan tài rồi, tư cách xách giày còn không đủ!” Kỳ thật Tần Vũ Phong căn bản cũng không nói mấy lời này, rõ ràng là Lăng Ngụy làm loạn đổ nước bẩn lên người Tần Vũ Phong.



Tuy nhiên, Dương Thiên Hải đã tức giận sẵn, bây giờ nghe được những lời đó lại thêm tức giận đến mức không nghi ngờ tính xác thực của chuyện này.



“Nực cười! Hổ không gầm, anh ta thực sự coi tôi như một con mèo bị bệnh sao?”



Dương Thiên Hải lập tức lấy điện thoại, gọi điện thoại cho La Cường Kiệt, người phụ trách ở cục cảnh sát.



“Ông Dương, ông có gì sai bảo?” La Cường Kiệt cung kính hỏi. “Có một thằng nhãi tên là Tần Vũ Phong dựa vào thân phận của mình biên giới phía Bắc, đã phạm tội ở tỉnh Thạch Trì, thậm chí còn uy hiếp tính mạng của tôi! Các người lập tức dẫn đội, bắt lấy anh ta về đồn tra khảo!”.



Giọng nói của Dương Thiên Hải rất dứt khoát không có chút mảy may nghi ngờ gì.



“Vâng, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”



Đối mặt với mệnh lệnh của ông ta, La Cường Kiệt đương nhiên không dám lơ là, dài dòng.



Ngay sau đó, Dương Thiên Hải lại xoay người, nhìn về phía hai bố con nhà họ Lăng nói: “Chuyện tiếp theo, không tiện cho bố con hai người ở lại, trở về trước đi!”.



“Nhưng hai người đừng lo lắng, ngày mai trước khi mặt trời mọc, tôi sẽ để cho thằng nhãi kiêu ngạo kia phải trả giá bằng máu!”.



“Cảm ơn ông Dương!” Cả hai bố con họ đều cảm ơn ông ta.



Một lúc sau, gia chủ nhà họ Lăng và con trai ông ta rời khỏi biệt thự, nhìn nhau và mỉm cười đắc thắng.



“Lăng Ngụy, thủ đoạn mượn dao giết người của con quả thật là rất tuyệt vời! Hãy để ông Dương sẵn sàng loại bỏ đối thủ cho nhà chúng ta!” Lăng Thừa Nguyên cười nói.



“Bố, đều là do bố dạy con thật tốt! Nhưng con thật sự có thể giải quyết được cái tên Tần Vũ Phong kia sao?” Lăng Ngụy vẫn có chút chột da.



“Yên tâm đi!”



Hai mắt Lăng Thừa Nguyên chói sáng, trong lòng hiện lên một tia lạnh lẽo: “Ông Dương là phó tổng đốc của tỉnh Thạch, một tay che cả bầu trời, bây giờ thực sự tức điên lên rồi! Lần này, không cần biết phía sau thằng nhãi kia có cái gì hay có ai chống lưng, anh ta nhất định sẽ phải chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK