Mộc Dung Chỉ nước mắt lưng tròng, tức giận hét lên: “Tân Thiên Lâm, anh muốn gì thì cứ đối phó với tôi. Chỉ biết giết người vô tội thì có gì hay ho?”
“Những người vô tội?”
Tân Thiên Lâm cười lạnh một tiếng: “Người vô tội mà muốn giết tôi, vậy còn được xem là người vô tội hay không?”
Vừa nói, Tân Thiên Lâm vừa vẫy tay, Kiếm sĩ Thiết Ưng ở phía sau anh ta lập tức chĩa nòng đại bác vào những người của trại Thanh Mộc ở phía sau Mộc Dung Chi.
“Đám người trong trại của cô, hình như không biết yên phận cho lắm… Cô Mộc, tôi thật không thể yên tâm được, còn cô nghĩ thế nào?”
Mộc Dung Chi nghiến răng, liếc nhìn lại.
Tất cả mọi người ở trại Thanh Mộc đều đang rất kích động, nghiến răng nghiến lợi, hận chưa thể lập tức xông lên, liều mạng chiến đấu với Tân Thiên Lâm.
“Anh muốn làm gì?” Mộc Dung Chỉ hỏi.
“Khụ khụ.”
Tân Thiên Lâm đứng dậy lắc đầu: “Một đám người cứ đứng đó nhìn tôi chằm chằm như vậy làm tôi thật khó mà ngồi yên được! Cô Mộc, cô nghĩ tôi nên giết họ hay là thả họ đi?”
Mộc Dung Chỉ nghiến răng: “Phải thế nào anh mới chịu tha cho người của trại Thanh Mộc?”
Tân Thiên Lâm cười gắn, ý đồ thâm hiểm: “Tôi thấy họ rất tin tưởng thiếu chủ là cô Mộc đây, chỉ cần cô Mộc ra lệnh một tiếng, tôi nghĩ họ không dám có ý báo thù gì với tôi đâu nhỉ?”
Mộc Dung Chi không phải là kẻ ngốc, đến thời điểm này rồi, cô cũng không có hứng thú giả vờ ngốc nữa.
Mộc Dung Chỉ quay lại, đôi mắt đẹp ngấn lệ nhìn những người của trại Thanh Mộc.
“Mọi người… cứ yên tâm làm việc đi.”
“Anh ta… sẽ không làm gì tôi đâu, mọi người đừng lo lắng.”
“Dù có thế nào, tôi nhất định giữ mạng trở về, tôi vẫn còn có mọi người…
Trong giọng nói của Mộc Dung Chi mơ hồ có tiếng nấc nghẹn.
“Thiếu chủ…
Mọi người ở trại Thanh Mộc ai nấy đều lộ vẻ bi thương.
Mộc Dung Chỉ nghiến răng cố kéo miệng thành một nụ cười: “Mọi người đừng quá buồn như vậy, nếu tôi không thể trở về… xin mọi người hãy chăm sóc cho mẹ tôi.”
Vừa nói, Mộc Dung Chỉ vừa ra hiệu cho một trưởng lão tiến lên và đưa cho cô ấy quả bồ đề giấu trong túi. Dặn dò xong thì Mộc Dung Chi quay lại.
Mộc Dung Chỉ nói với đám thuộc hạ Tân Phiệt: “Đi đi, bọn họ sẽ không đối phó với… thiếu chủ của các người nữa đâu!”
Hai chữ thiếu chủ, cô ấy vừa nói vừa nghiến chặt răng.
Tân Thiên Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt mỉm cười hài lòng.
Kẻ biết thời thế mới là anh hùng.
Anh ta ghét nhất loại người giả vờ ngốc nghếch như Nam Tuấn Sái Mộc Dung Chỉ biết mình không thể trốn thoát nên đã chủ động bước đến, để làm vừa lòng anh ta.
Tân Thiên Lâm dang hai tay ra vẻ chào đón Mộc Dung Chỉ.
“Người đẹp, đã biết sớm muộn gì cũng là người của tôi, ban đầu cần gì phải làm đến vậy?”
Mộc Dung Chỉ im lặng không nói lời nào.
Tân Thiên Lâm lại hi hi hai tiếng: “Người đẹp, sao vậy, vẫn còn bưồn vì chuyện dì Lan của cô à?”
“Không!”
Mộc Dung Chỉ mờ mịt nhướng mắt.
“Tôi chỉ đang nghĩ là loại cha mẹ như thế nào mới dạy ra một tên khốn nạn như anh!”
Đến lúc gấp rút, thỏ cũng sẽ biết cắn người!
Đến lúc gấp rút, ngay cả Mộc Dung Chi cũng biết nói lời thô lỗI Vẻ mặt của Tân Thiên Lâm thay đổi: ‘Mộc Dung Chi, ý cô là gì!”
Khuôn mặt của Mộc Dung Chỉ đã tái nhợt, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Tân Thiên Lâm, lần đầu tiên trong đời tôi mới gặp loại người như anh, một kẻ không biết nhân nghĩa, đạo đức, công lý là gì! Đột nhập vào Miêu Cương của chúng tôi, tùy ý bắt người Miêu Cương chúng tôi làm nô dịch. Thậm chí coi thường tình anh em, đến cả anh trai của mình cũng tàn nhãn ra tay! “
“Hôn láo!”
Kiếm sĩ Thiết Ưng đứng sau lưng Tân Thiên Lâm lập tức tiến lên một bước, rút trường kiếm chĩa vào Mộc Dung Chi!