Lăng Khiếu Thịnh biết rằng nếu Hirano bắt anh ta quỳ xuống, thì anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác cách nào khác mà phải quỳ trước mặt Lăng Khiếu Thịnh.
Và nếu bản thân thực sự làm điều đó …
Lăng Khiếu Thịnh biết đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ sẽ không tha cho anh ta.
Các quan chức Đại Hạ cũng sẽ không tha cho anh ta.
Cho dù quan chức Đại Hạ thực sự tha thứ cho anh ta, hoặc là nương tay tha con kiến này.
Thì những lời lên án chỉ trích của dân Đại Hạ cũng sẽ không tha cho anh ta!
Võ giả Đại Hạ, ở Đông Hoàng mà lại bắt người Đông Hoàng quỳ gối Tin tức bùng nổ như vậy sẽ lan truyền.
Anh ta khó mà tưởng tượng được mình sẽ phải đối mặt với điều gì!
Lăng Khiếu Thịnh run rẩy và hít một hơi thật sâu.
Vào lúc này, giọng nói của Hirano cuối cùng cũng cất lên.
“Hahal”
Đó là âm thanh chế nhạo.
Long Lăng Khiếu Thịnh chợt chùng xuống.
Toàn thân lạnh ngắt.
Như thể chìm xuống đại xương sâu thẩm vậy.
Cả người tuyệt vọng như thiếu oxy.
Hirano chậm rãi nói: “Qùy xuống cho tôi.”
“Anh gạt tôi như vậy?”
Sát khí trong mắt Hirano hiện ra, trường đao xuất hiện trong tâm nhìn của Lăng Khiếu Thịnh, chỉ vào tim của Lăng Khiếu Thịnh.
“Hoặc là quỳ, hoặc là chết!”
Mọi người trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ lập tức bùng nổ.
Bởi vì tiếng gào trước đó của Tân Vũ Phong, các thành viên trong đoàn đại biểu võ thuật Đông Hoàng không ai muốn rêu rao nữa.
Cho nên cả cái nhà thí đấu, chỉ có người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ là đang bàn luận sôi nổi.
“Gì chứ, tên Hirano này thật sự quá đáng!”
“Làm người cũng phải có giới hạn chứ, người Đông Hoàng cũng quá đáng!”
“Đúng!”
“Mẹ nó, nếu không phải sức mạnh tôi không đủ, thì bây giờ thực sự muốn xông lên sân khấu giải quyết cái tên Hirano đó!”
Câu nói này như đang thức tỉnh mọi người.
Đúng vậy.
Bọn họ không đủ mạnh, nên không có cách nào để giải quyết được một tên Hirano kiêu ngạo như vậy.
Nhưng họ có đủ người ở đây!
Trong số đó lại có người đã phá được mánh khóe của Lăng Khiếu Thịnh chỉ bằng một cái búng tay.
Đơn giản gọn lẹ hơn Hirano.
Trong bọn họ có một người đã đánh bại cao thủ võ đạo Saemon chỉ với ba phần công lực và trực tiếp phá sạch mắt xích thứ mười tám của võ quán Tanaka – võ quán số một của Đông Hoàng trong một đêm!
Ngoài ra còn sử dụng Sơn Hà Quyền!
Không những thế, người này chỉ trong vài giây trước đã gầm lên một tiếng khiến đám võ giả của đoàn đại biểu võ thuật Đông Hoàng phía đối phải hộc máu!
Tân Vũ Phong!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều hướng mắt về Tân Vũ Phong!
“Tân Vũ Phong!”
Ai đó đã phá vỡ sự im lặng.
Người đó nói với Tân Vũ Phong với đầy hy vọng: “Tân Vũ Phong, nhất định anh có thể đánh bại tên Hirano đó. Căn bản Hirano không thể là hủ của anh, có đúng không?”
Tân Vũ Phong nhướng mày gật đầu.
Người đàn ông nói tiếp: “Tân Vũ Phong, anh lên sân đá Lăng Khiếu Thịnh xuống đi!”
Có người mở miệng nói, lập tức liền có người phụ họa theo.
“Đúng thế, Tân Vũ Phong, anh không thể để Lăng Khiếu Thịnh mất hết mặt mũi trên sàn đấy có đúng không?”
“Tân Vũ Phong, nếu hôm nay Lăng Khiếu Thịnh thực sự quỳ xuống, thể diện của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ chúng ta sẽ bị Lăng Khiếu Thịnh làm cho mất hết!”
“Đúng vậy, Tân Vũ Phong, đừng nói là mặt mũi của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ chúng ta, mà mặt mũi của cả Đại Hạ sẽ bị tên nhãi Lăng Khiếu Thịnh làm mất hết!”
“Đúng đấy, Tân Vũ Phong, đi giúp Lăng Khiếu Thịnh đi!”
“Không thể để cho anh ta quỳ đâu Tân Vũ Phong!”
“Xin anh ra tay đấy, cố gắng xoay chuyển tình thế, cứu Lăng Khiếu Thịnh, và cứu lấy chút thể diện cuối cùng của Đại Hạ chúng ta!”
Mọi người lần lượt thỉnh cầu rất chân thành khẩn thiết, hai mắt đỏ hoe, ngay cả giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.