Tân Thiên Lâm dẫn đầu, thận trọng cúi người bước vào từ lỗ hổng trên bức tường đã bị phá vỡ.
Vừa bước vào, trên mặt Tân Thiên Lâm liền hiện lên vẻ kinh ngạc.
Những gì nhìn thấy là cung điện nguy nga và xa hoa không từ ngữ nào tả xiết.
Tân Thiên Lâm dám vỗ ngực bảo đảm cung điện trước mặt còn giàu có và tráng lệ hơn bất kỳ cung điện nào mà anh ta từng thấy hoặc nghe nói đến.
Chỉ sợ cung điện của hoàng đế Đại Hạ bây giờ còn không bằng một nửa của cung điện ở đây!
So với cung điện của Thần Nghiêm Vương cộng với toàn bộ phần sân thì nơi này còn uy nghỉ và rộng rãi hơn nhiều!
Trên tường và trần nhà, khắp nơi đều có những viên ngọc pha lê trong suốt, phản chiếu ánh sáng của dạ minh châu.
Trên trần nhà, khắp nơi đều tỏa ra ánh sáng tinh khiết và trong suốt của lưu ly, ngọc trai và đá quý, ánh sáng của chúng lồng vào nhau.
Những viên gạch bạch ngọc được đặt trên mặt đất, xếp thành từng khối lớn.
Tân Thiên Lâm dám cá rằng cả đời này anh ta chưa từng nhìn thấy nhiều gạch bạch ngọc chất thành đống như vậy!
Toàn bộ cột gỗ gụ chống đỡ đại điện, con rồng vàng được chạm khắc trên đó sống động như thật Chỉ tiếc là bên trong không có bất kỳ báu vật nào được đặt trên bề mặt sáng sủa đó.
Hơn nữa… sau khi Tân Vũ Phong lĩnh hội một trăm lẻ tám kiếm ý, tất cả kiếm ảnh trên tường đều biến mất không còn tăm tích.
Tân Thiên Lâm không biết rằng trong cung điện dưới lòng đất này, từng có một trăm lẻ tám kiếm ý.
Nhưng, chuyện này không còn quan trọng nữa.
Tân Thiên Lâm đã sớm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
Đồng tử của Tân Thiên Lâm đột nhiên co rút lại, chỉ lớn bằng đầu định, ngược lại miệng anh ta ngoác lớn đến mức có thể nuốt trôi một quả trứng!
Vẻ mặt của Tân Thiên Lâm không còn có thể miêu tả là sửng sốt hay kinh ngạc nữa, mà là nhìn thấy quỷ!
Bởi vì, Tân Thiên Lâm nhìn th: Trong cung điện dưới lòng đất, có một bóng người cao lớn đang kiêu hãnh đứng trong đó.
Trong tay cầm kiếm!
Bởi vì vấn đề góc độ, Tân Thiên Lâm không thể nhìn rõ hình dạng của thanh kiếm.
Tuy nhiên chuyện này vẫn không ảnh hưởng, Tân Thiên Lâm cảm thấy khí tức của người kia cực kì phi thường!
Quay lưng lại với tất cả mọi thứ giống như một vị thần!
Vạn vật trên thế gian căn bản không thể lọt vào mắt của anh!
Đây là loại khí thế chỉ có cường giả mới có thể sở hữu được.
Dường như đã đi qua ngàn sông vạn núi, dừng bước nơi đây, tất cả đều không thể lọt lọt vào tầm mắt của người đó.
Không chỉ có Tân Thiên Lâm sửng sốt.
Còn có người Tây Nam Miêu Cương đang đứng sau anh ta cũng bất ngờ không kém.
Kể cả Nam Tuấn Sái cũng không thể tránh khỏi.
Họ thậm chí còn nghĩ rằng… có khi nào mình đã mở ra một chiếc hộp Pandora thần kì rồi hay không!
Nếu người đàn ông với khí chất phi phàm trước mặt là một lão quái vật đã sống dưới lòng đất mấy trăm năm, vậy thì…
Cho dù cho bọn họ cả trăm mạng cũng không đủ sống!
Mộc Dung Chỉ là người cuối cùng bước vào.
Một Kiếm sĩ Thiết Ưng giải cô ta theo.
Những vết sẹo trên cơ thể và áp lực đè nặng lên vùng bụng khiến Mộc Dung Chi cảm thấy buồn nôn.
Mộc Dung Chi nhắm mắt lại, gần như bất tỉnh.
Mãi cho đến khi những cuộc thảo luận nhỏ và rời rạc xung quanh dừng lại, xung quanh trở nên yên tĩnh, Mộc Dung Chi mới mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Mộc Dung Chỉ khó khăn mở mắt, nhìn về phía bóng dáng đó…
Tại sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Mộc Dung Chỉ mở to ngạc nhiên.
Tại sao bóng dáng đó lại quen thuộc đến vậy?
Giống như người đã đứng trên vách đá hái quả bồ đề, đứng trước mặt cô ta để chặn mọi đòn tấn công!
Tân Vũ Phong!
Khuôn mặt Mộc Dung Chỉ đầy vẻ ngờ vực.
Chẳng lẽ là… Tân Vũ Phong?
Không, không thể!
Tân Vũ Phong đã tự bạo, chết rồi!
Cho dù không có màn tự bạo kia, Tân Vũ Phong cũng không có khí thế như hiện tại.
Mặc dù đối phương chưa từng di chuyển, nhưng Mộc Dung Chỉ có thể chắc chắn rằng người này là một cường giả!