“Tân Thiên Lâm, mày phải tin tưởng bản thân, mày còn trẻ, mắt vẫn tốt lắm!”
Tân Vũ Phong mím môi cười ngạo nghễ: “Đúng thế, Tân ‘Vũ Phong tôi thật sự đã tự bạo! Về phần tôi sống sót thế nào sau khi tự bạo… Tân Vũ Phong thoáng dừng một chút, Tân Thiên Lâm còn cho rằng anh sẽ nói ra chân tướng Nhưng Tân Vũ Phong lại nhíu mày, bày ra bộ dáng trêu tức: “Thì tôi không có nghĩa vụ phải tường trình với cậu, đúng chứ? Nhưng cũng phải nói, tôi thật sự phải cảm ơn cậu đấy!
Nếu không có cậu ép tôi đến đường cùng, lựa chọn tự bạo khiến bảo tàng sụp xuống thì tôi cũng không cách nào tìm được đường vào bảo tàng này. Coi như nhân họa được phúc đi, nhờ cậu tôi mới vào được đến đây!”
“Đáng chết!”
Hai mắt Tân Thiên Lâm hản đỏ, ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, thật sự sắp bị Tân Vũ Phong làm cho tức chết rồi Anh ta tự mình triệu tập cấp dưới và người Tây Nam Miêu.
Cương, không ngừng không nghị, liên tục vài ngày tấn công mới tới được cung điện ngầm.
Nếu không nhờ đám mây tía cuồn cuộn mà đến kia thông qua kế hở của vách tường trông như kín đắc này thì có lẽ anh †a còn đang ở bên ngoài, ngây ngốc gõ vách tường đâu!
Bản thân bày mưu đặt kế, cho rằng đã vĩnh viễn mai táng Tân Vũ Phong ở bảo tàng thần binh kia!
Ai ngờ… kết quả chỉ là làm áo cưới cho Tân Vũ Phong mà thôi!
Như vậy khác nào hai tay dâng lên toàn bộ bảo bối trong các kho tàng đến tận tay Tân Vũ Phong!
Không có gì khác biệt!
Tân Thiên Lâm vô cùng phãn nộ, hai mắt sung huyết đỏ đậm, sắc mặt cũng đỏ lên.
Anh ta trông chẳng khác gì ác quỷ dưới địa ngục đứng giữa biển lửa giận!
Nhưng dù sao cũng còn kịp!
Tần Vũ Phong bị đám người bọn họ vây chặt ở giữa huyệt động này!
“Nhãi ranh! Mày chiếm được bảo bối gì rồi? Mau chóng giao ra đây cho ông mày!”
Tân Thiên Lâm nổi giận gầm lên một tiếng, ép hỏi Tân Vũ Phong.
Chỉ là chưa đợi Tân Vũ Phong nói cái gì, một kiếm sĩ Thiết Ưng chợt nhìn thấy thứ trong tay anh.
“Thiếu chủ, mau nhìn thanh kiếm trong tay anh ta!”
Kiếm sĩ Thiết Ưng kia kêu lên.
Tân Thiên Lâm nhìn theo hướng kiếm sĩ Thiết Ưng chỉ.
‘Thoáng cái, Tân Thiên Lâm bị thanh kiếm cổ kia thu hút.
Một mặt kiếm khắc mặt trời, mặt trăng và tinh tú, ám chỉ vũ trụ bao la. Mặt kia kiếm khắc núi sông cây cỏ, ám chỉ linh khí trên mặt đất.
Phải biết rằng, Tân Thiên Lâm là thiếu chủ Tần Phiệt, không thể chỉ là một đồ ngu con ông cháu cha vô công rồi nghề, trong bụng không chút thi thư!
Trước khi Tân Vũ Phong xuất hiện ở tần phiệt, tần phiệt cũng là cha nghiêm mẹ hiền, Tân Thiên Lâm vốn là đứa con trai được bố mẹ yêu chiều, lại cũng mang theo kỳ vọng của cả nhà!
Tuy Tân Thiên Lâm kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng chắc chắn không phải hạng người không học vấn không nghề nghiệp!
Khi Tân Thiên Lâm còn nhỏ cũng từng ngày ngày gần như tham lam mà ngâm mình trong kho sách của Tân Phiệt chỉ vì hấp thu tri thức!
Tần Thiên Lâm đã sớm đọc bảy, tám phần số sách cổ Tân phiệt cất chứa.
Không chỉ như vậy, thân là thiếu chủ của tần phiệt, ánh mắt cũng không phải người bình thường có thể sánh được.
Liếc mắt nhìn qua một cái, Tân Thiên Lâm liền biết thanh cổ kiếm kia không phải vật phàm!
Lại nhìn kỹ… Trên thân kiếm cổ có một loại hơi thở cao quý, tựa như biểu thị sự uy nghiêm của Hoàng gia, chịu tải cả giang sơn xã tắc!
Tần Thiên Lâm cảm thấy ngay cả thanh Hoàng Đao Bắc Thần từ Hoàng triều Đại Hạ mà Tân Vũ Phong luôn đeo cũng không sánh được thanh kiếm cổ anh đang cầm trong tay!
Tân Thiên Lâm nhanh chóng so sánh thanh kiếm cổ trước mắt với một phần truyền thuyết trong bản sách cổ nào đó!
Đây là…
“Kiếm Hiên Viên!”
Tân Thiên Lâm kinh ngạc thốt lên, đáy lòng nóng bỏng!
Anh ta kích động đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy!