Sau khi trận đấu vui vẻ cũng không kém phần quyết liệt kết thúc, Tân Vũ Phong còn chưa kịp lên tiếng, Hán Đại đột nhiên đứng yên tại chỗ, sau đó trên khuôn mặt lộ ra biểu cảm đã giác ngộ.
Ngay sau đó anh ta cũng không màng đến nền đất dưới chân vừa rồi đã bị hai người giãm nát, trực tiếp ngồi xuống.
“Bùm!”
Khí thế của Tông Sư Nhất Trọng Thiên bắt đầu bùng nổ một cách toàn diện.
Tân Vũ Phong khẽ mỉm cười nhìn về phía Hán Đại đang ngồi trên mặt đất.
Anh biết, bây giờ anh ta sắp đột phá.
Hán Đại vẫn dừng lại ở cảnh giới Tông Sư Nhất Trọng Thiên lâu như vậy, Tân Vũ Phong cũng phát hiện ra trở ngại của anh ta không phải nằm ở nội kình trống rỗng.
Ngược lại nội kình của Hán Đại vốn đã rất hùng hậu, chỉ còn cách Tông Sư Nhị Trọng Thiên một bước mà thôi.
Chẳng qua trong trận chiến vui vẻ và quyết liệt lần này, anh ta đã lĩnh ngộ được những gì mà mình thiếu hụt nhờ vào quá trình chiến đấu.
Cả hai đều không hề sử dụng nội kình, mà chỉ đơn giản dùng cơ thể của mình va chạm với nhau.
Một trận đấu như vậy luôn là cách thức đơn giản nhất.
Hán Đại đã lĩnh hội và tìm ra được điểm để đột phá Tông Sư Nhị Trọng Thiên kia trong trận chiến với Tân Vũ Phong vừa rồi.
Lúc này thực lực của anh ta bắt đầu tăng vọt ngay trước mắt Tân Vũ Phong.
Một mạch xông tới cảnh giới Tông Sư Nhị Trọng Thiên.
Một vầng hào quang bỗng thoáng hiện xung quanh người Hán Đại.
Đó chính là nội kình của anh ta, bởi trong quá trình đột phá anh ta tỏ ra quá mức phấn khích, cho nên mới trực tiếp nổi lên trên bề mặt.
Tuy nhiên Hán Đại đã nhanh chóng thu lại tất cả nội kình thoát ra bên ngoài trở lại.
Lần đột phá này của Hán Đại nhanh nhất thì cũng phải mất một buổi trưa.
Chờ đến khi Hán Đại mở mắt ra, niềm vui khôn tả chợt thoáng hiện trong đôi mắt.
“Ngài… Thiên Vũ đại nhân, tôi đột phá rồi!”
Tân Vũ Phong ngồi trên ghế mỉm cười gật đầu với anh ta.
Hán Đại phấn khích đến mức nói chuyện cũng hơi lắp bắp: “Tôi…tôi…cám ơn Thiên Vũ đại nhân! Cám ơn ngài đã chỉ bảo!”
Nhưng Tân Vũ Phong lại lắc đầu: “Tôi không giúp được gì cho cậu cả! Vẫn là do ngộ tính của cậu cao, thông qua trận đấu đơn giản này cũng có thể lĩnh hội được!”
Tuy rằng Tân Vũ Phong tỏ ra khiêm tốn, nhưng những gì mà anh nói đều là sự thật, anh thật sự không giúp được bao nhiêu cho Hán Đại.
Nhưng anh ta vẫn vô cùng biết ơn như cũ.
Bởi vì trong lòng anh ta hiểu rõ nếu không phải là do cọ sát học hỏi cùng anh, thì chính mình ngay cả cơ hội để đột phá cũng không có.
Nói trắng ra tất cả những điều này đều là nhờ công anh.
Hán Đại nói ra một đống lời cám ơn với Tân Vũ Phong, ngay cả anh sau khi nghe xong cũng phải xua tay.
“Được rồi, nếu như cậu khách sáo như vậy, e rằng sau này tôi cũng ngại gặp cậu đấy! Chuyện này đã qua rồi thì thôi!”
Hán Đại biết cảm xúc hiện tại của mình quá kích động, vội vàng gật đầu ngậm miệng lại.
Tân Vũ Phong cười nói: “Bây giờ chúng ta có thể trở về khách sạn được chưa?”
“Tất nhiên Hán Đại gật đầu.
Sau khi hai người đến khách sạn, Tân Vũ Phong đi tới nhà ăn.
Vốn dĩ đây là địa điểm cố định dành cho phái đoàn của Đại Hạ dùng bữa tối, thế nhưng lúc này lại không có ai cả.
Mà trong khắp nhà ăn này, không có lấy một gương mặt Đại Hạ mà anh quen thuộc nào cả.
Tân Vũ Phong cảm thấy hơi kỳ lạ mở miệng hỏi: “Mọi người đâu rồi?”
Lúc này Hán Đại lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua rồi nói: “Thưa ngài, bọn họ nói rằng họ đang ăn cơm cùng nhau ở trong phòng. Ngài muốn dùng bữa cùng họ hay là ăn ở đây?”
Tân Vũ Phong nghe xong cũng lấy điện thoại ra.
Hóa ra là Nhạc Linh Linh đã gửi cho anh một tin nhắn, nói rằng bây giờ cô gái Đại Hạ được Quách Chí Mãn giúp đỡ kia đang nghỉ ngơi, cô ta chủ động đến tìm họ.
Bây giờ tất cả mọi người đang dùng bữa cùng nhau ở trong phòng.