Nhất là khi hiện tại, Nam Tuấn Sái xưng bá cả Thập Vạn Đại Sơn phía tây nam núi Miêu Cương, tuy rằng chưa từng nói rõ, những đã là vị trí tổng trại chủ cao nhất.
Nhưng Nam Tuấn Sái đã là vị vua vô danh ở phía tây nam Miêu Cương!
Đặc biệt là bây giờ, ngôi mộ chứa đầy bảo vật đó đã được xuất hiện.
Nếu Cửu Thiên trại lấy được bảo vật trong lăng mộ, có thể nói hổ càng thêm cánh, cùng với Thất Thập Nhị trại, quả thực có thực lực để tranh đấu với hoàng thất Đại Hạ.
Lúc đó chưa biết được ai sẽ là người chết!
“Trời ạ, thắng nhãi này gặp được cái vận may gì vậy chứ, ngay cả tổng trại chủ cũng muốn nhận anh ta làm con nuôi…”
“Con nuôi cái gì, con nuôi thì có là gì! Anh không nghe thấy đại trại chủ nói gì sao, nói rằng tương lai sẽ… ôi, dù sao cũng là cái ý đó, đừng nói là nhận con nuôi gì đó, rõ ràng là nhận người thừa kế!”
“Điều đó không thể được, không phải là tổng trại chủ không thế có con ruột của mình… chuyện này nhất định phải truyền cho con trai ruột của mình. Tuy nhiên, nếu sau này tổng trại chủ bước lên ngôi vị cao nhất, Tân Vũ Phong ít nhất cũng sẽ xưng vương!”
“Thật là may mắn, nếu người mà tổng trại chủ nhìn trúng vào hôm nay là tôi thì thật tuyệt biết mấy!”
“Ha ha ha, anh á? Anh mà đi lên, cho dù ban nấy trại chủ Tống Trung Hãn có không chế xuống Minh Kình, đánh anh mười lần cũng là quá dễ dàng!”
“Con mẹ nó, anh giỏi thì anh lên đi…
“Ôi, dù sao thì tôi cũng thực sự ghen tị…”
“Đúng vậy, tại sao chúng ta không có may mắn đó, tu luyện tuyệt thế võ công trên thế giới chứ…”
“Tay đè trại Hắc Thủy, chân đá Ly Hỏa trại, sau đó được tổng trại chủ nhận anh làm con nuôi? Năm mơ à! Loại chuyện tốt này cũng chẳng đến lượt tôi…”
"Ôi không phải, mọi người nói xem tôi bây giờ, nếu như đề nghị đánh một trận huyết đấu với Tâm Vũ Phong, đánh bại Tân Vũ Phong, tổng trại chủ có phải...
"Nếu như anh cảm thấy anh có thể so với trại chủ Tổng Liệt, vậy thì anh lên đi!"
Mọi người nhao nhao lên nói chuyện, giữa những câu nói không thiếu những câu cười đùa, nhưng sẽ không lệch khỏi chủ đề...
Rất ghen tị với Tân Vũ Phong, tận không thể chờ đợi cơ hội để thay thế anh.
Nhưng nhân vật chính của cuộc thảo luận, Tân Vũ Phong, nhìn thấy như vậy, lúc này, anh vừa cảm thấy vô ý, vừa buồn cười Anh từng là chiến thần Thiên Vũ, anh đã đổ máu và đổ mồ hôi để bảo vệ sự ổn định của Đại Hạ
Chính mắt đã từng trải qua và chiến đấu, mỗi lần ở biên giới phía Bắc, đều có thế đe dọa sự ổn định của Đại Hạ.
Tận mắt chứng kiến lần lượt từng đồng đội, để bảo vệ Đại Hạ, mà đổ máu rơi đầu!
Cho dù bây giờ, Tân Vũ Phong đã bị tước danh hiệu chiến thần từ lâu, nhưng mẹ anh đã dạy anh phải trung quân ái quốc.
Nhưng bây giờ, Nam Tuấn Sái nói gì?
Muốn xâm chiếm Nguyên Đia, ngồi lên ngôi bị tối cáo?
Còn muốn kéo cả anh theo?
Đây là gì, âm mưu bày ra trước mặt anh à?
Nếu không phải trong lòng có chút kiêng dè, anh vẫn đang ở trên lãnh thổ của Thập Vạn Đại Sơn Miêu Cương, trên địa bàn của Nam Tuấn Sái, Tân Vũ Phong suýt chút nữa sẽ cười ra tiếng.
Nếu nói rắng trước đây từng thấy kính phục vì sự công bằng biết phân rõ phải trái của Nam Tuấn Sái, thì bây giờ theo những lời nhận xét của Nam Tuấn Sái, đến cả một chút kính phục cuối cùng cũng theo đó mà biến mất tăm hơi.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, lời nói của Tần Vũ Phong đã vượt qua dự đoán của mọi người.
Kể cả Nam Tuấn Sái.
Tân Vũ Phong ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Nam Tuấn Sái: “Xin lỗi, đại trại chủ, tôi không muốn!”
Lần này mọi người cảm thấy còn kinh hãi hơn cả khi Nam Tuấn Sái đề nghị nhận Tân Vũ Phong làm con nuôi của mình.
Ngay cả Nam Tuấn Sái cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Nam Tuấn Sái dừng lại một chút, sau đó lại lên tiếng: “Tân Vũ Phong, anh cứ yên tâm đi, tôi nhất định không có ý muốn học lén ‘Vương đạo sát quyền của anh, mà là có lòng trân trọng người tài!
“Nếu như anh đồng ý nhận tôi làm bố nuôi, tôi không chỉ không cần Vương đạo sát quyền của anh, mà tôi còn truyền thụ ‘Cửu Thiên Phách Khí Quyết’ cho anh!”
- ------------------