Kể cả chiến tranh chết chóc, quyết không nhượng bộ! Giọng Công Hoa tuy không lớn nhưng lại bộc lộ ý chí kiên định, dứt khoát. Xương cốt trung thành nguyện chôn trong núi xanh, nguyện lấy thân thay da ngựa!
Tỷ lệ tử vong của binh lính ở miền bắc lên tới tám phần, đứng đầu trong số tất cả các khu vực chiến sự lớn ở Đại Ninh.
Khi cô ấy gia nhập Lãnh thổ phía Bắc vào thời điểm đó, đã biết trước kết quả là sẽ hi sinh.
Đối mặt với một kẻ thù hùng mạnh, dù phải trải qua bao nhiêu cay đắng, mệt mỏi, nhưng bọn họ chưa bao giờ sợ hãi!
Hơn nữa, Công Hoa dù cho là một trong mười hai vệ trung thiết huyết, dù chỉ là nữ nhân. Nhưng niềm tin của cô ấy vững như đá, vượt quá sức tưởng tượng của người thường. "Cô gái nhỏ, là cô đang tự mình tìm cái chết, đừng trách chúng tôi!” Đông Thiên Vương điên cuồng hai mắt đỏ thẫm, lộ ra vẻ điên cuồng. " Ngọa thần phụ thể!”.
Anh ta gầm lên, cơ thể chớp động giữa một phần rộng lớn mở rộng, cách xa gần ba mét trông giống như một người khổng lồ.
Cơ bắp của Đông Thiên Vương, giống như đồng và sắt, chứa sức mạnh bùng nổ, như thể anh ta có thể đâm xuyên tường thành chỉ bằng một cú đấm, và nghiền nát trái đất bằng một cú đá.
Cơ thể của anh ta, vụ nổ đã gửi đến một kiệt tác của hơi thở bạo chúa điên cuồng. " Ngọa thần phụ thể”!”. Đường Tam Hoàng lộ ra ánh mắt khác thường, kinh động vô cùng.
Chiêu thức này là một chiêu thức vô cùng đáng sợ của Đông Thiên Vương, bởi vì khi anh ta luyện chiêu thức này, một khi bên trong trạng thái” điên cuồng” giống như vậy, sức chiến đấu trong cơ thể sẽ dâng cao trong thời gian ngắn, có thể vượt qua sức tưởng tượng của người thường.
Đương nhiên, loại chiêu thức này không phải không có điểm yếu,nócần tiêu hao rất nhiều nội lực, thậm chí có thể đốt cháy sinh mệnh của người dùng nó.
Ngay sau khi xác định cuộc chiến này, anh ta đã đưa ra chiêu thức mạnh nhất của mình, đủ để có thể giết chết được Công Hoa
" Bùm!”
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta giống như một con rồng hình người trong cơn bão, Công Hoa đột ngột lao tới, tung lên xung quanh cơn gió điên cuồng.
Công Hoa ngay lập tức vung dao găm để chống lại kẻ thù.
Tuy nhiên, tốc độ chiến đấu điên cuồng cũng nằm trong dự đoán của cô, cô dễ dàng né con. dao găm, đá vào bụng Công Hoa một cách quyết liệt.
"Bang!"
Thân hình mỏng manh của Công Hoa lập tức cong lại, bóng dáng của cô lùi về sau mấy mét, và chỉ có thể lộn nhào trên không trung gần như không đứng yên.
" Phụt” Máu chảy ra từ khóe miệng, rõ ràng là cô ấy đã bị thương nặng. Một giọt! Hai giọt! Ba giọt! Hoa máu trượt dài trên má cô ấy, nhỏ giọt trên quần áo, giống như hoa sen máu nở rộ. Nhưng cô ấy không hề rụt rè mà lao về phía trận chiến điên cuồng với tốc độ nhanh hơn.
Ở phần sức mạnh, rõ ràng Công Hoa không chiếm ưu thế, nhưng về tốc độ thì không ai có thể đe doạ đến cô ấy được.
"Bum bum bum!!!"
Tốc độ của hai người đã được tăng lên đến cực hạn, để lại trong không khí những dự ảnh chói mắt.
Chỉ nghe âm thanh va chạm kịch liệt khiến da đầu tê dại, đủ để hình dung trận chiến khốc liệt đến nhường nào.
" Haiz!”Phía xa, Tây Thiên Vương Thiết Thành Thủ giễu cợt nhìn Công Hoa nói:” Nếu chỉ có một mình anh ta, có lẽ cô cũng không đánh bại được! Thì hiện tại, còn có hai người chúng tôi, đã nói ngay từ đầu rồi, mục tiêu của chúng tôi không phải là cô”.
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, anh ta đã lao vào tronggiáo đường về phía Lâm Kiều Như. "Không được tới!”.
Lợi dụng một đòn tấn công vào khoảng trống của Đông Thiên vương, Cồn Hoa ngay lập tức quay trở lại để giải cứu Lâm Kiều Như.
Côđã dùng cơ thể bằng xương bằng thịt của mình để làm lá chắn đỡ đòn cho Lâm Kiều Như. " Rắc rắc!”
Năm ngón tay của Thiết Thành Thủ như định thép đâm vào bụng trái của Công Hoa một cách điên cuồng
" Rắc rắc!” Với tiếng răng rắc chói tai, xương sườn của cô ấy đã bị gãy ra.
" Ôi!” Những giọt đỏ máu nhỏ xuống giống như một đài phun nước, và ngay lập tức nhuộm đầy người Công Hoa.
Cơn đau dữ dội khiến Công Hoa phát ra tiếng gầm gừ bị bóp nghẹt, sắc mặt tái nhợt, mang cơ thể đau đớn lùi lại đằng sau, nắm lấy tay Lâm Kiều Như thoát ra khỏi Thiết Thành Thủ.
- ------------------