Hiên Viên Kiếm là sự tồn tại có thật ở trong lịch sử đó!
Trong lúc nhất thời trên mặt mấy người khách khứa dồn dập toát ra vẻ chấn kinh.
Đây là thần kiếm trong truyền thuyết. Không biết bởi vì nguyên nhân gì mà nó đã dần dần biến mất ở trước mắt người đời. Nhưng ai trong đám người này cũng không thể nghĩ đến thật sự lại có một ngày bọn họ lại có may mắn được nhìn thấy Hiên Viên Kiếm!
Nhưng không phải nằm trong tay hoàng thất, mà lại năm trong tay Tân Vũ Phong đã xé rách mặt với hoàng thất!
“Rít”
Gần như mỗi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Kể từ đó, Đế Đô dường như sắp có một sự chuyển biến to lớn!
Mà thần sắc của Khương Thạch Phương cùng với Tân Thiên Vương trong lúc nhất thời cũng vô cùng phức tạp!
Tân Vũ Phong không phải hẳn là đã chết từ trước rồi sao!
Vì cái gì, vì cái gì bây giờ Tân Vũ Phong còn có thể đứng ở chỗ này, thậm chí không kể là tu vi hay là bản lĩnh đều tiến thêm một bước?!
Dựa vào cái gì chứ!
Khương Thạch Phương gần như đã muốn nghiến nát hàm răng của mình!
Giờ phút này không cần Tân Thiên Lâm xuất hiện để so sánh thì Khương Thạch Phương cũng biết, thực lực hiện tại của Tân Vũ Phong so với Tân Thiên Lâm còn phải mạnh hơn không ít! Thêm nữa, thanh Hiên Viên Kiếm trong tay Tân Vũ Phong là từ đâu mà đến? Đây không phải là bội kiếm từ trước thời cổ Hoàng đế sao!?
Thần sắc của Khương Thạch Phương ảm đạm khó hiểu.
Theo như con trai mình từng nói tới, kho báu mà anh ta tìm được ở khu vực Tây Nam Miêu Cương chính là bảo khố của vương triều Đại Chẳng lẽ…thứ Tân Vũ Phong cầm trong tay là bảo bối được lấy ra từ trong kho báu của vương triều Đại Kiền sao?
Ghê tởm!
Khương Thạch Phương phẫn hận cắn răng, vì sao chứ. Vì sao mỗi một lần Tân Vũ Phong đều giống như con gián đánh hoài không chết vậy chứ? Thậm chí mỗi lần cho rằng tình huống của Tân Vũ Phong đã tuyệt vọng rồi, thì sau khi đột phá Tân Vũ Phong đều sẽ càng mạnh hơn so với trước đó!
Yến Đông Lam đứng một bên cũng chấn động vô cùng.
Sớm biết như thế, sớm biết Tân Vũ Phong vốn dĩ cũng chưa chết, thậm chí tu vi còn rất tiến bộ thì ông làm sao có thể đem Kiều Như giao phó cho Tứ hoàng tử được! Bỏ qua những thứ lợi ích kia không nói, điều Yến Đông Lam muốn nhất thật ra là Kiều Như được hạnh phúc!
Nhưng lúc đó nghe nói Tân Vũ Phong đã chết, Tứ hoàng tử lại có dáng vẻ thâm tình chân thành, bởi vậy, Yến Đông Lam cho là Tứ hoàng tử chính là người tốt có thể mang đến hạnh phúc cho Kiều Như!
Bên trong miệng Yến Đông Lam sinh ra mấy phần chua xót khổ sở.
Thật không nghĩ đến…Không nghĩ đến Tứ hoàng tử mới là người đã bức bách Kiều Như đến nước này.
Ông ta vốn cho rằng Tân Vũ Phong đã chết, lại có thể vì Kiều Như mà không sợ hãi, mọi việc đều thuận lợi…
Hiện tại muốn hối hận chỉ sợ đã chậm rồi…
“Haizz..” Yến Đông Lam bỉ ai than thở.
Mà bây giờ, Tân Vũ Phong cầm trong tay thanh Hiên Viên Kiếm Kiếm tượng trưng cho hoàng quyền tối cao, giống như là hoàng đế giáng lâm, chân chính.
Quân lâm thiên hạt Vô số khách khứa nín thở ngưng thần, thần phục dưới uy áp hoàng thất này, cùng nhau quỳ lạy.
Trên thân Tân Vũ Phong bộc lộ một vẻ quý khí của hoàng tộc, uy nghiêm của hoàng thất, thậm chí còn vượt qua huyết mạch hoàng thất chân chính như Lão vương gia, Tứ hoàng tử, còn có rất nhiều hoàng tử công chúa khác nữa…
Mà Tứ hoàng tử Tê Vân Phong, giờ này khắc này đã muốn cắn nát hàm răng của mình!
Tân Vũ Phong thật sự thích chơi trội!
Thanh kiếm này chính là biểu tượng của hoàng thất, Tân Vũ Phong lại dám dấu riêng không giao nộp!