Các âm dương sư hoảng hốt không thôi, nhìn chằm chắm vào đạo công kích mà Tân Vũ Phong đánh ra, hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Đường công kích này của Tân Vũ Phong, sao lại giống với trận pháp Pháo Đồng có thể chuyển hoá nội kình ngưng tụ đầy nội kình mà bọn họ nghiên cứu vậy?
Nhưng đám âm dương sư này, sợ là cả đời này cũng không thể giải ra câu đó này.
Theo ánh sáng vàng đánh xuống, một âm thanh âm ầm ầm cực lớn vang lên.
Cả tòa căn cứ của âm dương sư, lập tức bị bao trùm bởi khói thuốc súng, bao gồm cả Đại xà Bát Kỳ to lớn, cũng bị khói thuốc súng che phủ.
Bốn phía vỡ lở, khói thuốc sung bay đầy trời.
Cả căn cứ của âm dương sư, đều bị một đạo công kích của Tân Vũ Phong đánh sụp đổ ầm ầm, vỡ vụn, thậm chí hôi phi yên diệt.
Tân Vũ Phong chỉ đứng cao trên không trung, lạnh lùng nhìn tất cả.
Một tiếng kêu thảm thiết.
Đợi sau khi khói thuốc súng tản đi.
Dưới chân của Tân Vũ Phong, không còn nhìn thấy căn cứ theo phong cách cổ xưa, huy hoàng, tinh xảo, bốn bề phức tạp trước đó của âm dương sư nữa.
Chỉ có một cảnh tượng đổ nát.
Không, có lẽ nói cảnh tượng đổ nát cũng không thích hợp lắm.
Chỉ có một cái hố sâu cực lớn, miễn cưỡng có thể nhìn ra bộ phận kiến trúc bị nghiền nát cực nhanh, dường như san bảng làm đất phẳng, san bằng làm hố sâu!
Phải biết là. đây chỉ là một đòn của Tân Vũ Phong!
Mà ở trong căn cứ này của âm dương sư, còn có vô số trận pháp phòng ngựt Nhưng chống đỡ không nổi một đòn công kích của Tân Vũ Phong, tất cả dưới một chiêu của Tân Vũ Phong đều bị san bằng thành đất phẳng!
Còn về phần âm dương sư.
Đã đến cả một mảnh ngón tay vỡ vụn hay cái gì đó cũng không tìm thấy.
Toàn bộ bị một đòn đánh của Tân Vũ Phong nố thành tro bụi.
Tân Vũ Phong thở ra một hơi.
Cứ như vậy, anh không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.
Càng không cần lo lắng chuyện khi mình quét sạch cứ điểm khác bị âm dương sư đột nhiên chạy ra ngáng chân.
Tân Vũ Phong hài lòng cong khóe miệng lên.
Sau đó, Tân Vũ Phong thong thả đáp xuống đất này rời khỏi khu vực Tân Vũ Phong lại đến cửa điểm đóng quân của một gia tộc chỉ nhánh của gia tộc Miyamoto lần nữa.
“Hù..”
Anh thở dài một hơi, thứ chờ đợi anh tiếp theo, không biết là cái gì đây.
Nhưng không cần quan tâm là cái gì, cũng không đủ để khiến Tân Vũ Phong sợ hãi.
Dù sao thứ khó giải quyết nhất, chỉ nhánh của âm dương sư có thể sẽ đem đến phiền phức cho Tân Vũ Phong đã bị anh giải quyết triệt để rồi.
Kế tiếp, Tân Vũ Phong chỉ cần thả lỏng, tuỳ ý làm cái gì cũng được.
Không giống với điểm đóng quân ở Vân Ninh của Đại Hạ.
Điểm đóng quân trước kia của gia tộc Miyamoto ở Vân Ninh của Đại Hạ, phần lớn đều hành động khiêm tốn.
Bao gồm cả nhân dân liều lĩnh nhất, làm tổn hại loạn xạ ở điểm đóng quân của cái trung tâm thương mại Khải Việt kia, đều không giống hiện tại, cờ phù hiệu sáng ngời cảm ở gia tộc Miyamoto.
Có lẽ là bởi vì ở địa bàn của mình, tâm trạng và trạng thái của gia tộc Miyamoto thả lỏng hơn rất nhiều.
Đương nhiên, dù sao cũng ở trong địa bàn của mình, nếu như gia tộc Miyamoto đến cả cái này cũng không dám tuyên cáo, thì sợ là cũng không cần làm bốn gia tộc lớn của Đông Hoàng cái gì đó nữa rồi.
“Trên mặt của Tân Vũ Phong đeo mặt nạ, là anh thuận tay mua ở một phiên chợ trên đường đến đây.
Không che mặt thì không thuận tiện cho lắm.
Đến giờ cả Đông Hoàng, giống như không một ai không biết anh vậy.
Tân Vũ Phong thản nhiên thở ra một hơi.
Đến địa bàn chỉ nhánh của gia tộc Miyamoto, còn chưa đi vào toà cao ốc đã nhìn thấy hai người đi tuần tra.
Còn chưa đi đến trước mặt Tân Vũ Phong, đối phương đã gọi từ phía xai “Này, anh là người nào!”
Tân Vũ Phong không thèm liếc mắt một cái, đến cả một câu nói cũng lười nói.
“Âm” một tiếng!
Khí thế quanh người Tân Vũ Phong đột nhiên bùng nổ, trong nháy mắt dường như chọc thẳng lên trời.
Một luồng khí tức hùng hậu, mang theo lửa giận nồng đậm, trong nháy mắt đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Dường như muốn xông lên chín tầng mây.
“Tao đến giết người của chúng mày”
Tân Vũ Phong lười nói nhiều thêm một câu nửa câu vô nghĩa.