Hirano nhìn chăm chằm Tân Vũ Phong trên sân khấu mà không nói lời nào.
Võ giả thứ ba lên sân là sư đệ của Hirano.
Tên sư đệ nói với Hirano vẻ mặt áy náy: “Sư huynh…rất xin lôi, đến một chiêu của Tân Vũ Phong em cũng không thể chịu nổi, căn bản không thể tiêu hao sức lực của Tân Vũ Phong…”
Mặt của Hirano hơi đơ ra.
Anh ta vốn không tán thành lắm với cách làm của bên phía đại hội.
Tuy Hirano cũng muốn quyết liệt đánh bại Tân Vũ Phong, nhưng một thanh niên cường tráng như Hirano thường có lòng tự tôn của chính mình!
Trong mắt anh ta, tất cả những hành vi mà đại hội giao lưu làm khiến anh ta có chút khinh thường!
Nhưng tất cả những điều này, như phía đại hội vẫn luôn miệng nói là để Hirano giành chiến thẳng suôn sẻ hơn.
Vì lời nào lời nấy cũng vì tốt cho Hirano nên Hirano cũng không thể không ngầm thỏa thuận.
Nhưng trong lòng anh ta không thèm dùng loại thủ đoạn này.
Hirano cho rằng dù là đường đường chính chính thì anh ta cũng có thể đánh bại Tân Vũ Phong được!
Đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh Hirano.
Là lời an ủi của sư đệ Hirano.
“Ấy, anh đừng quá nản lòng, em nghỉ là Tân Vũ Phong không còn sức chiến đấu nào nữa đâu!”
“Há?”
Sư đệ tò mò nhìn qua nói: “Nói thế nào nhỉ?”
Nhắc tới Tân Vũ Phong, đến cả Hirano cũng không khỏi tò mò vểnh tai lên nghe.
Người đó mỉm cười, không lòng vòng mà nói thẳng: “Cac huynh nhìn kìa, lúc Tân Vũ Phong khiêu chiến với đại tiểu thư An Mai Anh, anh ta đã muốn sử dụng chiêu động thiên rồi “Tuy nhiên, bởi vì đại tiếu thư An Mai Anh đầu hàng, Tân Vũ Phong đành phải thu hồi chiêu thức.”
“Chúng ta cũng đều là võ giả, ai mà không biết với một chiêu thức mạnh mẽ mới thả ra một nửa đã thu hồi như vậy thì có thể gây ra bao nhiêu tổn hại cho cơ thể, chứ?”
“Theo tôi thấy, tiểu thư An Mai Anh mới là đa mưu túc trí, biết nhìn xa trông rộng, dùng thất bại của mình để đổi lấy sự mất mát lỗ lạt sức lực của Tân Vũ Phong, cũng coi như biết xem xét tổng thế đó!”
Hirano nghe ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng không khỏi đồng tình.
Người đàn ông lập tức tiếp tục thừa nước đục thả câu: “Vả lại, chiêu động thiên của Tân Vũ Phong chắc là đã dùng hai lần rồi!”
“Người nói thế là ý gì? Có nghĩa là Tân Vũ Phong rất phụ thuộc vào chiêu đó! Nếu không có chiêu đó, nói không chừng Tân Vũ Phong không có bao nhiêu sức chiến đấu đâu!”
“Nhìn chiêu thức động thiên, bộ dạng thất bại dưới tay Tân Vũ Phong của Hoàng Nguyên Sinh Thời có hơi giống với Saemon trước đây”
“Vi vậy, tôi cho rằng Tân Vũ Phong đã sử dụng chiêu động thiên khi hẳn ta đấu với Saemon trước đây”
“Tân Vũ Phong, có lẽ vốn không không đưa ra được những kỹ năng công kích khác!”
Hirano bị sốc.
Nếu thực sự như thết Không sail Không ai có thể làm trái ý trời, chỉ cần một cái vung tay tùy ý có thể đè đối phương xuống đất, tan xương nát thịt!
Trừ khi, chiêu thức này chính là kỹ năng đặc biệt của người này!
Màn sương mù trước mặt được vén lên và mọi nghỉ ngờ của Hirano đều được giải quyết.
Suy ra, tại sao Tân Vũ Phong lại không dùng bất kì chiêu thức nào nữa?
Rất đơn giản!
Đã sử dụng kỹ năng đặc biệt của mình hai lần liên tiếp. Một trong số đó cò phải giải phóng một nửa và sau đó thu hồi!
Chắc hẳn anh ta đã kiệt sức, thậm chí không còn sức để chiến đấu nữal Chưa xem sau đó mà đã không sử dụng chiêu nào nữa sao?
Đối với việc làm thế nào để đánh bại đối thủ thứ ba và thứ tư …
Hirano liếc nhìn sư đệ của mình một cái, một tia khinh thường lóe lên trong mắt anh ta.
Đối thủ như vậy, thậm chí là anh ta cũng đủ sức để khống chế đối phương trong vòng một chiêu!
Anh ta lên thì anh ta cũng xong thôi!
Người chủ trì thông báo rằng đối thủ thứ năm của Tân Vũ Phong đã lên sân.
Khán giả náo loạn ngay khi Hirano xuất hiện.
“Đặc biệt là Tân Vũ Phong của chúng ta đã chơi bốn trận rồi, bây giờ phái | Hirano ra, không phải là phiền phức sao?”
“Có mờ ám! Bốc thăm trên sân, chắc chản là có mờ ám!”
“Anh mới phát hiện à, anh đang nói nhảm cái gì vậy?”