Trong lòng Tân Thiên Lâm hiện lên một ý nghĩ khó tin.
Nhưng, khi tất cả các khả năng đều đã bị loại bỏ.
Điều không thể duy nhất, có lẽ, chính là sự thật!
Tân Thiên Lâm nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng này chắc chắn do người phát ra.
Lễ nào, trong kho báu vật này…
€ó một lão quái vật nào đó đã sống hơn một nghìn năm?
Hay đơn giản hơn, có người nào đó đã đi trước bọn họ một bước, tiến vào kho báu vật!
Nhưng, theo như Chu Quốc Dũng đã kiểm tra.
Dù gì Chu Quốc Dũng cũng là hậu duệ của Hiệu uy Mô Kim nổi tiếng nhất, từ thời tổ tiên đến bây giờ luôn làm nghề này!
Tân Thiên Lâm không tin Chu Quốc Dũng kiểm tra sẽ xảy ra sai sót!
Bây giờ bên trong huyệt mộ, lối vào duy nhất dẫn đến kho báu vật là bức tường mà nhóm của anh ta vừa mới mở ra!
Chỉ có một đường này mà thôi!
Cho dù là kiểu tình huống nào, cũng đủ khiến người khác lạnh sống lưng!
Kiểu đầu tiên là một nhân vật cấp yêu quái đã sống một nghìn năm.
Nó sẽ kinh khủng đến mức nào, không cần nói cũng biết.
Kiểu thứ hai.
Là thần không biết quỷ không hay tiến vào kho báu vật mà tất cả người bên phía Tân Thiên Lâm đều không phát hiện ra?
Phải biết rằng, bất luận là tình huống nào cũng đủ khiến người khác sợ hãi!
Tân Thiên Lâm không dám bất cẩn.
Anh ta cau mày, nói nhỏ: “Tôi vào trước đây! Để đề phòng, tất cả những người khác theo tôi vào!”
“Nam Tuấn Sái!”
Nam Tuấn Sái miễn cưỡng bước tới chỗ Tân Thiên Lâm.
Tân Thiên Lâm nói với ông ta: “Theo sau tôi, vào trong!”
Nam Tuấn Sái nhíu mày: “Cậu chủ Tân Thiên Lâm, cho dù cậu tin hay không tin, Nam Tuấn Sái tôi cũng không dám làm theo mệnh lệnh của cậu!”
Tân Thiên Lâm tức giận bật cười: “Ông đang chống đối lại mệnh lệnh của tôi?”
Nam Tuấn Sái im lặng.
Trong chốc lát… không, là rất lâu, Tân Thiên Lâm đã muốn giết Nam Tuấn Sái từ lâu rồi.
Nhưng Tần Thiên Lâm biết, cho dù bên phía anh ta có súng hạng nặng.
Nhưng khi anh ta đánh nhau với Nam Tuấn Sái sẽ không thể phát động súng ống.
Hơn nữa… Tân Thiên Lâm không chắc chắn 100% rằng mình có thể giết chết Nam Tuấn Sái!
Huống chỉ số người Tây Nam Miêu Cương còn nhiều hơn bên họ, trong trường hợp bị ép vào ngõ cụt, từng người một sẽ tự bạo…
Nghĩ đến đây, Tân Thiên Lâm miễn cưỡng thở ra một hơi, ổn định lại cảm xúc.
Khóe miệng Tần Thiên Lâm cố nặn ra một nụ cười: “Tổng trại chủ, ông xem, lúc nãy trong lúc nóng nảy nên tôi mới lỡ tay giết người.”
Lỡ tay?
Tân Thiên Lâm coi chuyện này là lỡ tay!
Đó là một sinh mạng của Thất Thập Nhị trại ở Tây Nam Miêu Cương đó!
Nam Tuấn Sái nghiến răng, nhưng ông ta biết muốn khiến Tân Thiên Lâm nhận sai là một chuyện không dễ dàng.
Ông ta không cắt ngang lời nói của Tân Thiên Lâm, để anh †a tiếp tục.
Trên mặt Tân Thiên Lâm nở nụ cười: “Chỉ cần Tổng trại chủ Nam Tuấn Sái theo tôi vào kho báu vật này, sau khi ra khỏi huyệt mộ, tôi nhất định sẽ lấy công pháp cấp huyền ra, dâng lên cho Tổng trại chủ bằng cả hai tay!”
Nam Tuấn Sái cau mày, không nói gì.
Tân Thiên Lâm biết rằng cái giá mà mình đưa ra vẫn chưa đến mức khiến Nam Tuấn Sái hài lòng.
Tân Thiên Lâm nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục nở nụ cười: “Như vậy đi, Tổng trại chủ, những người lúc trước đi cùng ông từ lúc thu thập báu vật thiên địa, ai cũng có phần thưởng!”
“Hơn nữa còn có thể tự mình lựa chọn chủng loại, chọn báu vật thiên địa hoặc là thuốc chữa bách bệnh đều được, ông thấy sao?”
Lúc này vẻ mặt của Nam Tuấn Sái mới hơi buông lỏng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng.
“Cậu chủ Tân Thiên Lâm đúng là khách sáo!”
“Nếu đã như vậy, người Tây Nam Miêu Cương chúng tôi chỉ có thể làm theo ý của anh thôi!”