“Không sai!”
Tên võ sĩ Đông Hoàng kia gật đầu.
Tân Vũ Phong ồ lên một tiếng, nói: “Nếu vậy, tôi cũng không giữ anh lại nữa”
Hình như võ sĩ Đông Hoàng không nghe thấy tiếng Tân Vũ Phong lẩm bẩm, vừa định nói gì đó, thì một đường kiếm khí từ đầu ngón tay Tân Vũ Phong bản ra, nhắm thẳng vào yết hầu đối phương.
Xoẹt một tiếng!
Trong nháy mắt, kiếm khí xuyên qua cổ họng đối phương!
Tên võ sĩ Đông Hoàng cao lớn ngã rầm xuống đất.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc.
Từng đường kiếm khí bản ra từ sau lưng Tân Vũ Phong, lao về phía những người đang ngủ say và cả những người đang thức, nói chung là bắn về phía mỗi người đang có mặt ở đây.
Trong chốc lát, từng cánh tay bị Tân Vũ Phong chém rơi xuống đất.
Nhất thời, toàn bộ phòng ngủ của võ quán Tanaka toàn là tiếng kêu la của các võ giả và đệ tử.
Mọi người thậm chí còn không hiểu, tại sao vừa mở mắt ra mà cánh †ay của mình đã biến mất, còn cho rằng mình đang chìm trong một cơn ác mộng.
Nhưng câu tiếp theo của Tân Vũ Phong đã phá vỡ mọi ảo tưởng của mọi người.
Giọng nói của Tân Vũ Phong lạnh lùng, để lại vài chữ: “Tất cả những người đã học, hoặc có thể học Sơn Hà Quyền, đều sẽ có kết cục này!”
Anh vốn tưởng rằng, có như vậy, Nhạc Linh Linh nhất định sẽ bị thủ đoạn thô bạo và tàn nhẫn của anh dọa đến nỗi cách xa anh ba mét, từ nay về sau, không bao giờ ồn ào bên tai anh nữa.
Nào ngờ Nhạc Linh Linh vẫn thoải mái hồ hởi như cũ, nói: “Sao có thể thế được? Tân Vũ Phong, anh cũng đừng quên, chặt tay là do tôi đề nghị trước!”
Nhạc Linh Linh ưỡn ngực, khuôn mặt tỏ vẻ đắc ý, giống như bản thân có công lao vô cùng to lớn vậy: “Làm sao mà tôi sợ được?”
Trong mắt Tân Vũ Phong hiện lên vẻ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó nhanh chóng thả lỏng, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Không sai, người trong giang hồ, có tay ai không nhuốm máu tanh?
Những người đã chết trong tay anh, anh cũng không nhớ rõ có bao nhiêu nữa rồi.
Đừng thấy thường ngày bề ngoài của Nhạc Linh Linh ngây thơ vô tội, nhưng dù thế nào cũng là con gái của chưởng môn phái Hoa Sơn, làm sao có thể thấy mấy giọt máu đã bị dọa sợ.
Tân Vũ Phong gật đầu với Nhạc Linh Linh.
Còn đệ tử của Saemon bên cạnh đã bị dọa đến nhữn chân, thậm chí ngay cả đi cũng không nhúc nhích nổi, được một người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ vác lên vai, nghe anh ta chỉ đường.
Trong mắt đệ tử Saemon đó, thằng nhóc được người Đại Hạ gọi là Tân Vũ Phong này, quả thực…
Chính là một ác ma giết người không chớp mắt!
Xông vào võ quán Tanaka, không nói tiếng nào đã chém đứt cánh tay của tất cả mọi người!
E rẵng đến bây giờ những người đó vẫn còn không hiểu, tại sao mình lại gặp tai bay vạ gió như vậy!
Nghĩ đến đây, đệ tử Saemon lại rùng mình một cái, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo.
Anh ta nghĩ đến những đệ tử kia, thì cảm thấy may mắn là mình xin đoàn người kia tha mạng kịp thời… Nếu không thì, quả thực là ngay cả tại sao mình chết cũng không biết.
Nhưng đoàn người Tân Vũ Phong dường như hoàn toàn không biết về suy nghĩ này của đệ tử Saemon, vẫn cười cười nói nói, đi về phía võ quán Tanaka tiếp theo.