Tân Thiên Lâm ngồi ở bên trong làn khói bụi, một mặt sững sờ, không thể tin được nhìn về phía ngực mình.
Đó là một miếng ngọc bội.
Nát rồi!
Ngực bị cắt một vết thương, thế nhưng vị trái phía sau ngọc bội hoàn hảo không chút tổn hại.
Chính là vị trí trái tim!
"Tôi... Không có chuyện gì?"
Tân Thiên Lâm không thể tin, tự lẩm bẩm, sau đó mừng rỡ như điên, nâng miếng ngọc bội đã vỡ trước ngực lên!
Quả nhiên hữu dụng!
Uy danh của núi Cát Hùng quả là danh bất hư truyền!
Không sai, khối ngọc bội này, chính là Tần Thiên Vương thay Tân Thiên Lâm cầu được từ núi Cát Hùng.
Từ sau khi Tần Thiên Vương quen biết với Công Tôn Vũ, Tân Thiên Vương có thể nói là dùng việc mình biết ăn nói mà lợi dụng tới cực hạn Công Tôn Vũ, cũng bóc lột tới cực điểm.
Công Tôn Vũ từ trước đến giờ tính cách lãnh đạm, nhưng lần này xuống núi, cơ hồ là đối với đối tượng mình bảo vệ Tần Thiên Vương, có cầu tất ứng!
Đương nhiên, Công Tôn Vũ cho rằng cũng không quá mức thỉnh cầu.
Những chuyện như là thay Tân Thiên Vương giết người, Công Tôn Vũ tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Có điều, Tần Thiên Vương muốn xin ít đồ từ trong tay Công Tôn Vũ vẫn là dễ như ăn cháo.
Khối ngọc bội này, chính là đồ vật mà Công Tôn Vũ mang theo bên người trong thời gian xuống núi,.
Tuy nói người tu đạo tụ đến nỗi vô tình, không thèm để ý mấy vật ngoài thân như tiền tài, như khối ngọc bội này, chẳng qua là một món đồ chơi của Công Tôn Vũ khi còn bé thôi.
Có thể sau khi xuống núi, coi như là tiên nhân thì cũng phải ăn cơm.
Bởi vậy, Công Tôn Vũ từ bên trong chiếc hộp trên bàn cuả mình, tùy tiện lấy ra mấy viên, nghĩ xuống núi nếu là gặp phải cái gì khó xử, cũng thuận tiện đôi chút tiền.
Có điều, tới cảnh giới cần đem ngọc bội đi đổi, nhất định phải rơi vào hoàn cảnh vô cùng vô cùng khó khăn, bước đi liên tục gặp gian nan.
Công Tôn Vũ ngày trước tuy rằng rất ít xuất thế, cũng biết ý nghĩa đồ vật trên núi Cát Hùng, đối với người ngoại giới.
Vì lẽ đó, cho dù là Tần Thiên Vương một lần lại một lần mở miệng thỉnh cầu, Công Tôn Vũ cuối cùng cũng chỉ là cho đi một khối.
Vật này chính là tình cảm cha con mà Tần Thiên Vương dành cho Tân Thiên Lâm, nếu như Tân Thiên Lâm có chuyện gì xảy ra, mình cũng không suy nghĩ gì hoặc là, nói bóng gió hỏi xin Công Tôn Vũ ít bảo bối.
Công Tôn Vũ nghĩ ngọc bội kia ở trên núi cũng không hiếm, huống hồ bản thân vì đó chủ mưu việc khác, có điều một khối ngọc bội thôi mà, cho cũng được.
thời điểm thu được khối ngọc bội này Tần Thiên Lâm cũng không để ý lắm.
Dù sao, hình tượng Tân Thiên Vương ở trong lòng anh ta vô cùng vĩ đại.
Nhìn thấy bố của mình, đường đường chủ của Tân Phiệt, đối xử với một tên hộ vệ có xuất thân thần bí một chút lại khách khí như vậy, trong lòng Tần Thiên Lâm, ít nhiều gì đều cũng có chút khó chịu.
Núi Cát Hùng có đỉnh cao như nào, hoàn toàn tách biệt với thế gian nhiều năm như vậy, khó lắm mới có một người xuống núi, còn không phải muốn làm chó săn cho bố mình sao?
Có điều, Tân Thiên Lâm tuyệt đối không ngờ rằng, Công Tồn Vũ kia cả ngày thần thần bí bí, vừa ra tay lại có một khối ngọc bội tốt như vậy.
Tần Thiện Lâm cũng chỉ con như là đùa vui rồi nhận lấy.
Hôm nay tới Tây Nam Miêu Cương, cũng là Tần Thiên Vương cùng Khương Thạch Phương dặn dò đi dặn dò lại, Tần Thiên Lâm mới đem khối ngọc bội này mang theo.
Có thể, Tân Thiên Lâm vĩnh viễn không nghĩ tới.
Chính khối ngọc bội này, lại vào hôm nay, cứu mình một mạng.
Xem ra... Là bản thân anh ta có tầm nhìn hạn hẹp!
Khối ngọc bội này, có thể nói là cứu mạng của anh ta!
Hiện tại giữ lại, sau này nói không chắc sẽ có tác dụng lớn!
Mà Mộc Dung Chi nhìn cảnh tượng trước mắt mình, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Cô tuyệt đối không ngờ được!
- ------------------