Trong lòng Dung Chiêu sợ hãi từng cơn!
Cũng may!
Cũng may là cuộc so tài quang minh chính đại!
May mản là bây giờ bản thân bị thương nặng, có thể danh chính ngôn thuận, rời khỏi đại hội tỷ thí võ công này rồi!
Tiếp tục ở lại đây, nếu như Tân Vũ Phong kia đổi ý, không chỉ so tài mà còn muốn giết chết anh ta thì sao?
Mặc dù ở bên ngoài thì hai người so tài nhưng Dung Chiêu biết trên ‘thế giới này có rất nhiều võ giả tính toán từng chút một, hơn nữa không phân biệt mạnh yếu.
Lỡ như Tân Vũ Phong chính là loại người hay so đo từng tý, giữ chuyện hôm nay ở trong lòng…
Vậy thì nếu anh ta tiếp tục ở lại nơi này, làm sao mà yên ổn được?
Nhưng đúng vào lúc này, đám người lúc đầu vây xung quanh Dung Chiêu, bỗng nhiên tản ra hai bên.
Tân Vũ Phong nhàn nhã đi tới trước mặt Dung Chiêu, thu hút mọi sự chú ý của đám người.
Dung Chiêu vô thức run rẩy.
Sợ hãi.
Trong mắt Dung Chiêu, Tân Vũ Phong ở trước mặt như là thần chết, có thể lấy mạng anh ta bất kỳ lúc nào.
Bây giờ Dung Chiêu không biết Tân Vũ Phong có giết anh ta không!
Lỡ như bây giờ, Tân Vũ Phong ra tay…
“Thậm chí Dung Chiêu bị dọa đến nhắm mắt lại Nhưng sau đó, cơn đau trong tưởng tượng không có ập đến, mà ngược lại chỉ là nghe thấy tiếng cười khẽ.
“Này, anh… bây giờ còn muốn giành phòng với tôi không?” Giọng nói hờ hững của Tân Vũ Phong truyền đến.
Lúc này, Dung Chiêu mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng giờ phút này, Dung Chiêu thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt của Tân Vũ Phong, chỉ biết cúi đầu trâm giọng nói: “Không…không dám”
“Thiếu hiệp Tân Vũ Phong, tôi.
Thuộc hạ kiêu ngạo, đắc tội với thị hiệp Tân Vũ Phong đừng so đo nữa.”
Chẳng ai ngờ rằng cậu chủ Dung vô cùng kiêu ngạo lại thích ứng với thân phận người thua cuộc, dễ dàng nói nói lời xin lỗi.
Bao gồm cả Tần Vũ Phong cũng không ngờ tới, kinh ngạc nhíu mày.
Lúc đầu anh nghĩ là Dung Chiêu sẽ mạnh miệng đến cùng.
Nhưng đối mặt với một kẻ thua cuộc, cho dù có mạnh miệng thì trong lòng Tân Vũ Phong cũng không có bất cứ dao động gì.
Dung Chiêu thẳng thắn xin lỗi như thế, ngược lại làm cho Tân Vũ Phong thấy hơi kinh ngạc trong lòng, nhưng cũng không có biểu hiện ra ôi biết sai rồi, là tôi không đúng.
“Nếu đã như vậy… chậc”
Tân Vũ Phong tặc lưỡi rồi nói: “Tôi thấy bây giờ anh cũng không dập đầu nổi, nếu đã như vậy..”
“Thiếu chủ của Thiên Quyền Tông, nợ tôi một lạy. Anh thấy thế nào?”
Toàn thân Dung Chiêu run rấy, không đáp lại.
Tiếng thì thảo bàn luận xung quanh truyền đến khiến Dung Chiêu càng cảm thấy xấu hổ.
Một lúc sau, để có thể sớm thoát khỏi nơi này, Dung Chiêu ừ một tiếng: “Phải, tôi nợ thiếu Tân Vũ Phong một lần”
Tân Vũ Phong nhoẻn miệng cười, cuối cùng cũng không muốn làm khó Dung Chiêu nữa. Dù sao cũng không phải tội lõi gì không thế tha.
thứ được, thậm chí có thể coi là quang minh chính đại, có thù thì báo tại chỗ, đường đường chính chính mà so tài.
Thế là Tân Vũ Phong cũng không nói nữa, lạnh lùng rời khỏi chỗ của Dung Chiêu, ra hiệu cho Quách Thành và Công Tôn Vũ đi theo sau, trở lại nhà khác.
Phiền phức đã được giải quyết.
Mọi người vây xem nhìn thấy cảnh này lại sững sờ.
Anh còn cười nói với Công Tôn Vũ, đại sư huynh của Long Hổ Sơn, còn cùng nhau đi lên lầu…
Mối quan hệ giữa Tân Vũ Phong và đại sư huynh của Long Hổ Sơn thân thiết đến vậy sao?
Giờ phút này, tâm trạng của Dung Chiêu hết sức phức tạp.
Mặc dù Dung Chiêu kiêu ngạo, nhưng cũng có chút thẳng thẳng lỗi lạc, đúng như suy đoán của Tân Vũ Phong.
Theo Dung Chiêu… không, trong thế giới của võ giả, thực lực là quan trọng nhất!
Điểm này được thể hiện rõ hơn ở các võ giả của Ẩn Môn Môn Phái!
Ngoại trừ sợ hãi ra Dung Chiêu cũng đã thấy phục!