Phải làm sao mới có thể khiến vẻ mặt mọi người không kích động. Đúng là Thiên Vũ đại nhân của bọn họ đã từng tìm được đường sống từ chỗ chết một lần như kỳ tích.
Cũng có một lần tạo nên kỳ tích mới!
Một mình tiêu diệt đồn Vân Thành Đại Hạ, khoảng mười tám đồn bót của Đông Hoàng!
Trước mắt, Thiên Vũ đại nhân còn muốn dẫn bọn họ vào ổ của đối phương. Trong lòng của những người ở đây xúc động tràn trề, nhiệt huyết sôi trào!
Tiêu Mặc Chiến đại diện cho mọi người, đi đến cạnh Tần Vũ Phong mà hỏi: “Thiên Vũ đại nhân, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì?”
Tần Vũ Phong mỉm cười với Tiêu Mặc Chiến: “Không có kế hoạch gì, cứ xông vào ổ của đối phương thôi!”
Giọng của Tần Vũ Phong không lớn nhưng mọi người ở Doanh Trại Thần Sách đều nín thở nghe anh nói. Không có kế hoạch.
Kế hoạch duy nhất là xông đến giết thẳng vào ổ đối phương!
Câu này lập tức châm lên nhiệt huyết của mọi người ở Doanh Trại Thần Sách!
Người có bao nhiêu sức mạnh mới dám nói ra được câu như thế?
Chỉ một mình Tần Vũ Phong làm được! Doanh Trại Thần Sách lập tức sục sôi hoan hô, kêu to: “Giết vào ổ đối phương!”
“Đi theo Thiên Vũ đại nhân, giết mấy tên oắt Đông Hoàng kia không còn mạnh giáp nào!”
“Các anh em, chúng ta đã nhịn nhục lâu như thế rồi, bây giờ đã đến lúc báo thù cho Bạch Hứa Trạch đại nhân!”
“Bảo thù cho Bạch Hứa Trạch đại nhân!”
Trong đêm khuya, đoàn người đi đến phía trước vùng ngoại thành Vân Thành Đại Hạ.
Quách Chí Mẫn có kinh nghiệm mai phục, vì thế được Tiêu Mặc Chiến phân công đi đầu với Tần Vũ Phong, Tiêu Mặc Chiến đi với những thống lĩnh khác. Tiêu Mặc Chiến nói kế hoạch mai phục cho Quách Chí Mẫn, Quách Chí Mẫn bình tĩnh lại, dù sao thì cậu ta vẫn còn là lính mới, bây giờ cậu ta đứng trước cấp trên trực tiếp của mình, đứng trong hàng ngũ quân dũng sĩ thống lĩnh ngũ phẩm, và bên cạnh Chiến Thần Thiên Vũ…
Tóm lại, Quách Chí Mẫn vẫn có hơi hoảng hốt.
Nhưng cậu ta cũng là nhân vật số một trong việc lên vào giữa đồn người Đông Hoàng, bình tĩnh giả mạo thành người đứng thứ hai trong đồn địch. Quách Chí Mẫn ổn định tâm lý rất nhanh, trả lời: “Thưa Tiêu Mặc Chiến thống lĩnh đại nhân! Mười tám đồn bót của đối phương đã bị Thiên Vũ đại nhân tiêu diệt cả rồi, chuyện này không có gì phải nghi ngờ.
“Nhưng đối phương không ngờ chỉ một mình Thiên Vũ đại nhân đã tiêu diệt hết cả mười tám đồn bót, bọn họ cho rằng mười tám đồn bót này bị diệt bởi đội quân do Đại Hạ phải ra.”
“Dù gì người của chúng ta đã cắt đứt mọi thông tin rồi, bọn họ liên lạc với nhau rất khó khăn.
“Do bên phía khu Khải Việt nằm trong nội thành gây ra tiếng vang quá lớn nên bị người Đông Hoàng phát hiện”
“Nên trong tình huống liên lạc khó khăn, không biết tình hình kẻ địch, cách xử lý duy nhất của người Đông Hoàng là tập hợp gấp.
“Vốn là mấy tên thủ lĩnh cầm đầu nhỏ trong số đó đang bàn bạc định thông báo cho cơ quan đầu não, sau đó lùi gấp.
Tần Vũ Phong ừ một tiếng: “Hang ổ người Đông Hoàng cũng nghĩ như vậy?”
Quách Chí Mẫn gãi đầu: “Cái này thì tôi không biết thật, người được sai đi vẫn chưa trả lời.”