Tân Thiên Lâm biết rõ nếu như anh ta nhắc đến những người dưới trướng cũ của Tân Vũ Phong thì nhất định anh sẽ có phản ứng.
Quả nhiên bờ môi của Tân Vũ Phong trắng bệch, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ!
“Còn có.”
Hiện tại Tân Thiên Lâm giống như đứa con nhận được sự thiên vị từ bố mẹ cho nên dốc sức liều mạng mà khoe khoang trước mắt đứa con không được yêu thương.
“Đến lúc đó ngay cả Lâm Kiều Như thì tôi cũng sẽ tự mình thu phục!”
Răng hàm của Tần Vũ Phong nghiến lại kêu ken két!
Anh cũng không lo lắng cho hoàn cảnh hiện tại của Lâm Kiều Như.
Hiện tại Lâm kiều Như đang ở Yến Phiệt, cho nên tất nhiên sẽ có Yến Đông Lam bảo vệ, cho nên anh cũng không lo lắng.
Nhưng mà thái độ này của Tần Thiên Lâm lại khiến cho anh hận đến nỗi muốn đánh cho anh ta gãy hết răng!
Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng của Tân Thiên Lâm hiện tại vẫn còn không biết là Lâm Kiều Như chính là con gái của Yến Đông Lam.
Nhưng cái khiến cho Tân Vũ Phong tức giận đó chính là Tần Thiên Lâm lại tuyên bố mình muốn đi biên giới phía bắc!
Chiến thần không phải chiến thần, Tần vũ Phong cũng không quan tâm, cái mà anh đẻ yd nhất chính là những lời mà Tần thiên Lâm nói, nói muốn để cho thuộc hạ cũ của anh chính là Thanh Long và Huyền Vũ phải dập đầu với anh ta xin tha thứ!
“Tân Thiên Lâm! Rốt cuộc... thì cậu muốn là cái gì?”
Tân Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi vô cùng phẫn nộ. Còn thái độ của tần Thiên Lâm thì chính là dương dương tự đắc. Rất đơn giản thôi, anh trai tốt của tôi, tôi chỉ muốn cùng anh... đánh nhau một trận mà thôi!”
Tân Thiên Lâm vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều xôn xao!
Thực lực hiện tại của Tần Thiên Lâm có thể ngang với người đứng ở vị trí thứ bảy trong Long bảng là Nam Tuấn Sái!
Mà Tần Vũ Phong mặc dù từng là chiến thần Thiên Vũ nhưng mà hiện tại thực lực cũng đã tụt xuống, cũng chỉ là một ám kình đỉnh mà thôi.
Thực lực chênh lệch đến mức này thực sự đúng là quá xa cách!
“Cậu, muốn giết tôi sao?”
Tần Vũ Phong nhìn chằm chằm vào Tần Thiên Lâm, cắn chặt hàm răng từng chữ một giống như là đang ở trong kẽ răng đi ra.
“Không biết xấu hổ!”
Mộc Dung Chi ở sau lưng của tần Vũ Phong cũng cắn chặt hàm răng, chung một mối thù: “Tần Vũ Phong, không thể đồng ý với người này! Anh ta đang cố tình muốn bắt nạt anh đấy!”
Tần Thiện lâm cũng chỉ cười cười không để ý chút nào về Mộc Dung Chi, anh ta không phủ nhận cũng không thừa nhận.
“Ngày ấy ở trong phòng thí nghiệm của Tần Phiệt, ngày đó sau khi làm xong phẫu thuật tôi vẫn chưa hoàn toàn dụng hợp thực lực cho nên không thể đánh bại anh, đó chính là sỉ nhục lớn nhất của cuộc đời tôi!”
“Nếu như không đánh bại anh đầy quyết liệt thì chỉ sợ nỗi nhục này cả đợi tôi đều không tiêu tan!”
“Thế nào, anh trai tốt, thấy tôi muốn tiến vào biên giới phía bắc ra sức vì đất nước anh có thể yên tâm làm đá kê chân để tôi tôi hả giận có được không?”
Tân Vũ phong nghe thấy vậy thì siết chặt nắm đấm lại.
Khi Tân thiện Lâm nhắc tới lần kia thì tất nhiên anh nhớ rất rõ.
Chính là thời điểm mà anh vừa mới đem cốt tủy cho Tân Thiên Lâm.
Lúc đó Tân Thiên Lâm vì đã chiếm được cốt tủy của anh cho nên thực lực điên cuồng mà tăng vọt, hầu như ngay lập tức đã tiến đến cảnh giới tông sư!
Còn thực lực của Tần vũ Phong thì suy sụp nặng nề, như kéo dài hơi tàn.
Cũng chính là vào thời điểm đó, Tân Thiên Lâm cho là mình đã có cơ hội chiến thắng cho nên muốn đề nghị cùng chiến đấu với Tân Vũ Phong!
Nhưng mà lúc đó Tần vũ Phong lại sử dụng Bát môn độn giáp đánh cho Tần Thiên Lâm bầm dập!
Cho nên Tân Thiên Lâm vẫn luôn canh cánh trong lòng sự việc lần đó.
Còn một số khác thì chĩa về phía của những người Tây Nam Miêu Cương! Đồng tử của Tần Vũ Phong co rút lại, vậy mà anh ta lại dám dùng mọi người ở Miêu Cương để uy hiếp anh!
Mặc dù anh không ở Miêu Cương nhưng mà anh cũng không dễ dàng tha cho Tân Thiên Lâm khi chĩa súng vào người vô tội như vậy được.
- ------------------