Nhưng mà, chuyện này cũng chưa tính xong!
Lâm Yến Vân lại nhìn chằm chằm Lâm Kiều Như, trong mắt tràn ngập sự điên cuồng, hung tợn nói: “Tiểu tiện nhân, cô còn không chịu lại đây. uống nước rửa chân của tôi? Được, cô cứ trì hoãn một phút, tôi liền tùy cơ chọn một người khách để giết!”
Cô nâng nâng tay, hướng về vệ sĩ phía sau ra một ám hiệu.
Ngay sau đó, hơn một trăm tên vệ sĩ mặc đồ đen, đồng thời từ bên hông móc súng lục ra, động tác đều đặn, hình như đã trải qua trăm ngàn lần tập luyện.
Bọn họ đều đến từ liên đoàn Tây Hải, giết người không ghê tay, coi mạng người như cỏ rác.
"Soat! Soat! Soat!" Họng súng tối đen, nhằm ngày đông đảo khách khứa tại đây. Sát khí lành lạnh, nháy mắt tràn ngập, bao phủ toàn bộ boong tàu. "A a a!"
Đột nhiên, có một vị khách nữ phát ra tiếng thét chói tai, vang vọng khắp phía.
Tất cả các khách khứa cũng đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.
Ai có thể ngờ đến... Lâm Yến Vân lại có thể phát rồ lên như vậy, làm ra hành động điên cuồng như vậy!
Cho dù bọn họ là tỷ phú, giờ phút này không hề có sức lực tự bảo vệ mình.
Có người muốn chạy trốn, nhưng du thuyền Costa Victoria, đã sớm đã rời cảng, đã đi đến vùng biển quốc tế.
Biển rộng mênh mông, bọn họ có thể chạy trốn tới nơi nào đây?
“Lâm tiểu thư, chuyện này không liên quan đến chúng tôi!”
“Ân oán cá nhân giữa cô và cô ấy, tại sao lại có liên quan đến chúng tôi?”
“Cô nhanh nhanh hạ lệnh, hãy bảo họ thu hồi lại súng đi!” Rất nhiều phú hào nhìn Lâm Yến Vân, đau khổ cầu xin.
Nhưng mà, trong mắt Lâm Yến Vân, tràn đầy ngọn lửa báo thù, cắn răng nói:
| “Tiểu tiện nhân, cô còn đang do dự cái gì? Thời gian chỉ còn lại có nửa phút, cô còn không uống nước rửa chân của tôi, sẽ có người vì quyết định này của cô mà chết! Bọn họ là bị cô hại chết, cô là tội phạm giết người, đồ giết người!!!”
Lời vừa nói ra, tức khắc đem toàn bộ tội lỗi đổ hết lên đầu Lâm Kiều Nhu.
Làm như vậy, như dụng toàn bộ tính mạng của mọi người ở đây, để ép buộc Lâm Kiều Như đi vào khuôn khổ!
Không thể nói không ác độc!
“Nha đầu chết tiệt kia, nhanh chóng uống đi...Cô không uống, mọi người ở đây đều phải chôn cất cùng cô!”
“có cái ngôi sao chổi này, một mạng ti tiện của cô thì tự mình tìm cái chết đi, đừng liên lụy đến mọi người!”.
“Không còn lại bao nhiêu thời gian!”
Tất cả khách khứa gắt gao trừng mắt nhìn Lâm Kiều Như, chửi ầm lên, ánh mắt rất muốn ăn thịt người.
Đột nhiên, có người cầm lấy một chai rượu vang đỏ, ném vào cô ấy.
Lâm Kiều Như không kịp né tránh, vừa vặn bị ném trúng, tóc, gương mặt cùng trên váy, đều là màu đỏ tươi của rượu, nhìn chật vật vô cùng.
Giờ khắc này, cô rơi vào tình cảnh chưa từng có. Phía trên chiếc du thuyền này, căn bản không ai có thể tới cứu cô! “Năm!” “Bốn!” "Ba!" Lâm Yến Vân bắt đầu đếm ngược thời gian. "Bum!"
Rốt cuộc, Lâm Kiều Như chịu không được áp lực, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
“Tôi... Tôi uống.”
Dù cho trong lòng Lâm Kiều Như không muốn, nhưng giờ phút này, cô không thể làm gì khác, chỉ có thể yên lặng mà bỏ qua.
"Ha ha ha ha.."
Lâm Yến Vân cười càn rỡ, hình như đại thì đã có thể báo được: “Tiểu tiện nhân, cho dù cô có lọt được vào mắt xanh của chủ tịch Phong Vân, thì đã sao? Du thuyền đã đi đến vùng biển quốc tế, cho dù anh ta có mọc thêm cánh, cũng không có khả năng tới cứu cô!!!”.
Nói xong, Lâm Yến Vân vươn tay, hung hăng ẩn đầu Lâm Kiều Như, tới gần chậu nước rửa chân.
30 centimet, 20 centimet, 10 centimet... Mắt thấy Lâm Kiều Như, sắp phải uống nước rửa chân. Một tiếng gầm sấm sét rống giận, từ trên bầu trời truyền đến: “Ai dám động đến Kiều như, sẽ phải chết!!!”
- ------------------