Cuối cùng Tần Vũ Phong cũng phục hồi tinh thần.
Không phải không thừa nhận, những lời này của Huyền Nhã trưởng lão đã khiến Tần Vũ Phong quay lại hiện thực.
Tần Vũ Phong rốt cuộc cũng biết, ý nghĩ trước đó của mình có bao nhiều sai lầm.
Tần Vũ Phong cúi đầu, nói xin lỗi với Huyền Nhã trưởng lão, sau đó yên lặng đặt Lâm Kiều Như vào tấm màn.
Anh quỳ gối bên cạnh thi thể Lâm Kiều Như, ngẩng đầu từng chút một.
“Có thể chuẩn bị giúp Lâm Kiều Như một chiếc quan tài hay không?” Huyền Nhã trưởng lão gật đầu.
Mưa to liên tục.
Toàn bộ vết tích đều bị cuốn trôi hầu như không còn, vết máu trên đất, vết bẩn trên mặt Kiều Như, thậm chí những bụi bặm lúc Tần Vũ Phong đào phần mộ…
Đều bị mưa to cuốn trôi.
Một thi thể, lẳng lặng nằm trong chiếc quan tài.
Thi thể này lúc sống chắc phải là một cô gái tuyệt mỹ, dung nhan xinh đẹp lông mi mảnh dài, chỉ tiếc đã mất đi sắc máu, không hề có sự sống.
Chính là Lâm Kiều Như.
Thời khắc này Tần Vũ Phong ngồi bên cạnh Lâm Kiều Như.
Không có bất kì động tác dư thừa nào, cũng không rời khỏi.
Mọi người ở La Phù Sơn đều chằm chằm vào Tần Vũ Phong, thấy anh yên tĩnh không có động tác nào khác nên không để ý nữa.
Công Tôn Vũ vẫn luôn đứng dưới tán cây tránh mữa cùng Tần Vũ Phong.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Mấy ngày này, Tần Vũ Phong không hề uống ngụm nước nào.
Mưa to chậm rãi ngừng.
Thượng Quan Uyển Nhi lau nước mắt, nhiều lần đưa cơm cho Tần Vũ Phong. Nhưng Tần Vũ Phong luôn luôn ngơ ngác.
Thượng Quan Uyển Nhi gọi anh nhiều lần, Tần Vũ
Phong mới có một chút phản ứng.
“Vũ Phong.” Thượng Quan Uyển Nhi đi tới nghĩa trang sau núi một lần nữa.
Gọi nhiều lần, Tần Vũ Phong cuối cùng cũng quay đầu. Bởi vì đã mấy ngày không uống nước nên đôi môi của Tần Vũ Phong đã khô nứt.
Âm thanh vọng lại, vô cùng khô khan. Thượng Quan Uyển Nhi chua xót: “Vũ Phong, ăn một chút được không.”
“Chắc chắn Kiều Như không muốn thấy dáng vẻ này của con đầu, cùng mẹ trở về có được không?”
Tần Vũ Phong lại kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm vào gương mặt Lâm Kiều Như. Trôi qua nhiều ngày như vậy, thi thể của Lâm Kiều Như không có một chút dấu hiệu phân hủy nào.
Đây, hay là Cửu Diệp Kim Liên đã có tác dụng. Một lát trầm mặc qua đi, Tần Vũ Phong lắc đầu, thậm chỉ nở nụ cười với Thượng Quan Uyển Nhi.
“Không đầu mẹ, con ở cũng Kiều Như thì sao mà cô ấy lại không vui được chứ?”
Khóe miệng Tân Vũ Phong lộ ra một nụ cười hạnh phúc, sờ mặt của Lâm Kiều Như: “Trước đây… Kiều Như luôn chê bai con không dành nhiều thời gian bên cạnh cô “Bây giờ, mỗi ngày mỗi đêm con đều ở cùng với Kiều Như, nói như vậy, Kiều Như nhất định sẽ thật vui vẻ.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn con trai của mình, đau khổ thành bộ dáng này, cũng không nhịn được nữa, nước måt tràn mi.
Vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi nhớ kỹ, con trai của mình quả thật là một đứa bé tốt. Nhưng ông trời lại bất công với nó như thế.
Có một người bố như vậy, cuộc sống như vậy, thật vất vả mới có thể tìm thấy hạnh phúc của mình, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trời đất cách biệt.