Tảng đã đó đã bị đập vỡ và để lộ thứ bên trong nó, thứ đó vốn không thể gọi là viên đá.
Mà là viên sắt!
Từng cục sắt này được tạo ra từ những phế liệu dùng khi đúc kiếm.
Chưa nói đến lãng phí biết bao nhiêu nhân lực, vật lực mà cho dù là thời gian cũng là một vấn đề.
Nghe nói kho báu này bắt đầu được xây dựng vào cuối hoàng triều Đại Kiền, nhưng nhìn thực tế thì dường như không phải như vậy.
Chỉ bằng sức mạnh quốc gia vào những năm cuối hoàng triều Đại Kiền, cho dù có được đặc biệt đúc thì cũng không có nhiều vật liệu như vậy.
E rằng huyệt mộ này đã sớm có kế hoạch bắt đầu từ ngày gây dựng nước hoàng triều Đại Kiền rồi.
Tống Trung Hãn và Nam Tuấn Sái đưa mắt nhìn nhau.
“Đại trại chủ, đây là thứ dùng để xây dựng huyệt mộ, đúng là kỳ lạ.”
“Đúng vậy.”
Nam Tuấn Sái thở dài một hơi: “Với vật liệu như vậy chẳng trách vừa nãy khi Tần Thiên Lâm ra tay không hề khiến cho huyệt mộ sụp đổ. Xét về bình thường, nếu như huyệt mộ dùng phiến đá bình thường thì e rằng đã sụp đổ từ khi hai người Tần Vũ Phong và Tần Thiên Lâm giao chiến với nhau rồi”
Tống Trung Hãn nhíu mày không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Xem ra sức mạnh của người Tần Vũ Phong này chắc chắn không hề đơn giản như chúng ta đã nghĩ”
Nam Tuấn Sái gật đầu tỏ ý tán thành: “Đúng vậy, dù sao cậu ta cũng từng là chiến thần Thiên Vũ, sức mạnh không thể lường trước được”.
“Với sức mạnh của ám kình định và tự bùng nổ có uy lực như vậy, ngay cả viên sắt được làm ra từ phế liệu thần binh cũng có thể đập nát được.”
“Thật là đáng tiếc..”
Nam Tuấn Sái lại thở dài: “Cường giả như vậy mà ngày hôm nay lại chôn cất ở nơi này.”
Tống Trung Hãn biết Nam Tuấn Sái rất có cảm tình đồng cảm với cường giả trẻ tuổi Tần Vũ Phong này.
Tổng Trung Hãn vội vàng an ủi: “Đại trại chủ, đây cũng là mỗi người có số mệnh riêng. Hơn nữa sức mạnh của Tân Vũ Phong dũng mãnh như vậy, nếu như không phải vì chúng ta. Thì ngày hôm nay số mệnh của cậu ta chỉ đến đây”
“Này bên kia, đang lẩm bẩm cái gì vậy?”
Lúc này Tần Thiên Lâm đang ngồi ở một bên không biết đã lấy ghế sofa ra ngồi với dáng vẻ thong thả nhàn nhã từ bao giờ.
Anh ta còn cầm trái cây trên rừng mới cắn được một nửa trong tay, tung dung tự tại giống như đang đi nghỉ mát.
Nam Tuấn Sái khẽ nhíu mày lại, nhưng không dám nói gì nhiều.
Ông ta chỉ dặn dò Tống Trung Hãn: “Được rồi, đừng nói về những thứ này nữa mà nhanh chóng dọn dẹp huyệt mộ đi, nói không chừng người của chúng ta có thể giấu được một ít bảo bối..”.
Tổng Trung Hải gật đầu, lên tiếng đáp rồi rời đi.
Lúc này Tần Thiên Lâm ngồi dưới bóng cây ăn trái cây rừng, nhìn đám cường giả Nam Tuấn Sái đang làm cu-li cho mình thì trong lòng vô cùng sung sướng.
Tần Thiên Lâm không ngờ rằng thật ra Nam Tuấn Sái cũng có thể không làm gì cả mà đang quản giáp người ở phe Tây Nam Miêu Cường đào đường mộ.
Nhưng Nam Tuấn Sải lo lắng rằng mình vì Tần Thiên Lâm mà sai những người ở Tây Nam Miêu Cường đi làm cu-li, như vậy mọi người khó tránh sẽ cảm thấy đại trại chủ này bắt nạt người yếu và để lại ấn tượng xấu trong lòng người khác.
Chỉ khi mình và tất cả mọi người cùng làm việc thì mới có thể tránh được.
Trước mắt những người ở Tây Nam Miêu Cường thấy Nam Tuấn Sái đang làm việc nên đương nhiên cũng sẽ không nảy sinh lòng oán trách gì đối với ông ta.
Nhưng Tần Thiện Lâm không nghĩ đến điều này, anh ta chỉ cảm thấy.
Thế giới mà mình là cường giả định tông sư lại tươi đẹp như vậy!
Ngay cả cường giả đứng thứ bảy trong Long Bảng như Nam Tuấn Sải cũng phải cúi đầu và làm cu-li cho anh ta.
Tần Thiên Lâm đang dự tính trong lòng.
Đợi đến khi mình rời khỏi một trăm nghìn ngọn núi lớn ở Tây Nam Miêu Cương và quay về Đế Đô thì sẽ khiêu chiến với cao thủ Long Bảng.
- ------------------