Sau khi Tân Vũ Phong làm xong mọi việc, gương mặt anh không hề tiếc nuối chút nào, tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo.
Dựa theo kế hoạch lúc trước của Tân Vũ Phong, đối tượng đầu tiên nhất cần tiêu diệt là thế lực của những kẻ trong gia tộc âm dương sư Miyamoto.
Tiếc là nếu dựa theo trình tự thông thường, thì để Tân Vũ Phong là người đầu tiên đi vào phạm vi thế lực của âm dương sư là chuyện cực kỳ không hợp lý.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì vẫn phải ưu tiên tiêu diệt thế lực của âm dương sư trước.
Dù Tân Vũ Phong đã biết một số thủ đoạn của âm dương sư, nhưng anh vẫn cảm thấy rất huyền ảo.
Tân Vũ Phong lo rằng, sau khi gia tộc Miyamoto phát hiện hành động của mình, họ sẽ phái âm dương đến, liên thủ tấn công anh.
Với đủ loại thuật thôi miên và ma thuật của âm dương sư, nếu vào lúc anh đang tiêu diệt kẻ khác, không kịp phòng bị, chỉ sợ rắng sẽ gặp phải nguy hiểm lớn.
Tuy người học võ bình thường muốn cầm đao làm Tân Vũ Phong bị thương cũng phải mất một khoảng thời gian, nhưng Tân Vũ Phong vẫn không muốn mình vướng vào loại nguy hiểm mang tên thôi miên này.
Vì vậy, dù Tân Vũ Phong không phải người đầu tiên, nhưng anh vẫn muốn ưu tiên diệt trừ thế lực của gia tộc âm dương sư Miyamoto.
Tân Vũ Phong không chọn đi xe hoặc bất kì phương tiện giao thông nào khác mà quyết định đi bộ..
Sau khi Tân Vũ Phong rót nội kình vào hai chân sau, tốc độ của anh còn nhanh hơn những chiếc ô tô đã chạy thong thả trong nội thành Đông Hoàng, đồng thời cũng chẳng thấy mệt chút nào.
Tân Vũ Phong rất nhanh đã đi ia phận thế lực của âm dương sư Đông Hoàng.
Khác với những nhánh gia tộc của các cao thủ học võ khác, nơi ở của gia tộc Miyamoto lại mang đậm phong cách hiện đại, nơi gọi là nhà thật ra rất lớn, là căn biệt thự điển hình cho các người học võ tụ tập.
Nhưng ở nơi này, dù là đồ trang trí hay cách bố trí đều mang đậm phong cách Đông Hoàng cổ đại, trên vách tường bên ngoài còn có kha khá những bức bích họa, tranh vẽ những loài yêu quái trong truyền thuyết Đông Hoàng.
Màu sắc vừa yêu dị lại vừa tươi đẹp.
Tân Vũ Phong nghĩ có lẽ đối phương đã dùng bí pháp đặc thù gì đó để đảm bảo màu sắc của bức tranh không phai, nếu không thì cho dù là tranh mới vẽ, trừ khi sơn chưa khô, không thì không thể nào tươi được như vậy.
Tân Vũ Phong thở nhẹ một hơi, bước đến gần cổng lớn.
Hai mắt anh hơi nheo lại, sử dụng nội kình kiểm tra cánh cửa gỗ đỏ thãm trước mặt mình.
Quả nhiên, không biết kẻ nào đã hạ cấm chế nên cửa, Tân Vũ Phong chỉ cần chạm tay vào hoặc sử dụng nội kình đụng vào nó thì cấm chế sẽ được kích hoạt, giúp cho người bên trong nhận ra được sự xuất hiện của anh.
Đó không phải điều Tân Vũ Phong muốn.
Anh muốn lẻn vào trong không gây ra bất kì tiếng động nào, cũng không để đối phương nhận ra sự tồn tại của mình, kịp thời bày trận đón kẻ địch.
Vậy thì phiền lắm.
Dù nói thế nào đi nữa thì âm dương sư ai cũng có tuyệt kỹ độc môn huyền ảo. Tuy Tân Vũ Phong có thể phá giải được nếu anh lỡ trúng phải mấy thứ ma thuật đấy, nhưng nói chung thì vẫn rất phiền.
Tân Vũ Phong cũng chẳng muốn rơi vào tình trạng đó.
Anh nhắm hai mắt lại.
Dù sao thì phần lớn nơi phát ra pháp lực của các âm dương sư đều là nội kình.
Vậy nên, cấm chế cũng hạ bằng cách sử dụng nội kình.
Phải làm sao để có thể đi vào mà không bị ai phát hiện đây?
Vô cùng đơn giản, có thể lách vào.
Hoặc khiến họ nghĩ rằng…
Người vào là người một nhà với mình.
Tân Vũ Phong định bắt chước theo hơi thở của âm dương sư.
Tân Vũ Phong đạt đến cảnh giới hiện tại, việc dùng nội kình thay đối hơi thở đã chẳng phải gì khó, thậm chí có thể nói là rất dễ.
Dù gì trước đó, anh đã đánh nhau với không ít âm dương sư.
Nơi khởi nguồn cho sức mạnh của âm dương sư, ngoại trừ nội kình chuyển hoá, còn có tín ngưỡng.
Dùng sức mạnh tín ngưỡng tinh khiết nhất, biến chúng thành mãnh thú hoặc kẻ ác, sau đó hoá thành thực thể.