Tần Vũ Phong vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt cho cô.
Vân Tú Anh buông bỏ hết thảy rụt rè, trực tiếp nhào vào trong lòng anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.
"Hu hu hu... Em trai, em có biết là trong những năm qua chị đã nhớ em nhiều lắm hay không?”
"Mỗi đêm chị đều âm thầm cầu nguyện với Bồ Tát, chị nguyện ý dùng cả đời của chị để đổi lại việc em có thể bình an trở về!"
"Hiện tại xem ra là Bồ Tát đã nghe được lời cầu nguyện của chị rồi."
Giọng nói của Vân Tú Anh nghẹn ngào, khóc lên nức nở.
Những cảm xúc tích tụ trong nhiều năm qua, ngay lúc này rốt cuộc cũng đã hoàn toàn bằng phát lên.
Vừa rồi trước khi tự sát, ý nghĩ cuối cùng của cô ấy chính là hy vọng có thể nhìn thấy được Tần Vũ Phong, biết được an nguy của anh.
Nhưng không ngờ được đó là Tần Vũ Phong lại thật sự xuất hiện ở sảnh tiệc như một kỳ tích! Khó có thể dùng lời nói để diễn tả được tâm tình của Vân Tú Anh ngay giờ phút này.
Cô ấy rất muốn để cho thời gian có thể vĩnh viễn ngừng lại ngay tại giờ phút này!
Ở bên kia, Khương Thiên Tử nhìn hai người đang ôm nhau, sắc mặt dữ tợn, xấu xí giống như ăn phải phân.
Hôm nay là đám cưới của anh ta!
Cho dù Vân Tú Anh chỉ là vợ nhỏ chứ không phải là vợ chính thức, nhưng dù sao cũng là vợ của anh ta, vậy mà giờ phút này lại cùng người đàn ông khác lôi kéo ôm ấp, đây không phải là đang đánh vào mặt Khương phiệt hay sao?
Khương Thiên Tử chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình giống như đang trải ra một mảnh thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ xanh mướt.
"Thằng khốn này, màu buông Tú Anh ra! Nếu không, tôi sẽ cho người chém đứt tay anh!”
Khương Thiên Tử nghiến răng nghiến lợi, hung hăng uy hiếp.
Ngay lúc này, có rất nhiều vệ sĩ hộ vệ của Khương phiệt cũng đang tiến về phía hai người.
Mỗi người đều giống như hung thần ác sát, nhìn chằm chằm bọn họ như hổ đói.
Chỉ đợi Khương Thiên Tử ra lệnh một tiếng, bọn họ nhất định sẽ vọt tới đây để trừng trị Tân Vũ Phong.
"Không hay rồi!"
Sắc mặt của Vân Tú Anh trắng bệch, vội vàng kéo cánh tay Tần Vũ Phong, thúc giục nói: "Em trai, Khương phiệt có thể lực khổng lồ, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, em không đầu lại được người của họ đâu! Mau chạy đi, chị tranh thủ kéo dài thời gian cho em, em mau chạy càng xa càng tốt! ”
Nói xong cô ấy dang hai cánh tay ra chắn trước mặt Tần Vũ Phong, giống như là muốn dùng bả vai gầy yếu của mình, để thay anh chống đỡ một bầu trời.
Tần Vũ Phong thấy thế, trong lòng nổi lên một trận cảm động.
"Chị Tú Anh! Khi còn bé em vẫn thường hay trốn ở phía sau lưng chị, lúc phá vỡ đồ sứ của ông ngoại cũng là chị đứng ra nhận tội thay!”
“Nhưng lần này phải đổi lại để em bảo vệ chị!”
“Em trai của chị bây giờ đã trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất!”
Tần Vũ Phong bước từng bước bước lên phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hơn người.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng về phía Khương Thiên Tử, đối chọi rất gay gắt.
Hành động này khiến Khương Thiên Tử cảm thấy vô cùng mất mặt, dường như đã bị khiêu khích rất lớn.
"Thằng khốn kia, ai cho mày mượn lá gan làm chuyện này hả?"
“Đã rất nhiều năm rồi bổn thiếu gia không đụng phải loại người điên cuồng ngu xuẩn như mày!”
"Hôm nay mày lại dám tự tiện xông vào hôn lễ của bổn thiếu gia, còn lôi kéo vợ chưa cưới của tạo, rốt cuộc là mày muốn làm cái gì hả?"
Khương Thiên Tử lớn tiếng chất vấn.
Một giây sau, Tần Vũ Phong nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Vân Tú Anh, mười ngón tay đan chặt, trầm giọng nói: “Tôi tới để cướp hôn!”
Âm!
Những lời này giống như một tảng đá lớn đập vào mặt nước tĩnh lặng, khơi dậy mấy nghìn tầng gợn sóng.
Ở đây có rất nhiều khách khứa, toàn bộ bọn họ đều ngây ra như phỗng, quả thật không thể tin vào tại của mình.
Cướp hôn?
Việc này cũng quá là ngang tàng rồi!
Bọn họ ở Đế Đô lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám khiêu khích Khương phiệt như vậy!
Phải biết rằng cho dù là tứ đại vương tộc cũng phải cho phương phiệt vài phần mặt mũi.
Lúc này Khương Thiên Tử đã tức giận đến mức dậm chân, nổi trận lôi đình giận dữ quát: "Tên khốn kiếp, mày chán sống rồi có đúng không? Vân Tú Anh là người hầu của cô tạo, mà cô cũng đã đem cô ấy tặng cho tao, vậy thì cô ấy chính là người của tạo, làm gì đến lượt mày ra tay tranh giành hả?”
“Hừ!”
Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua toàn bộ mọi người ở đây chứa đựng một tia lạnh lẽo khiến lòng người run sợ, ngạo nghễ nói: "Chị Tú Tâm đã không muốn thì cả Đại Ninh này cũng không một ai có thể ép buộc chị ấy kết hôn!"
“Đừng nói là anh, cho dù có là hoàng tử cũng không được!”
- ------------------