Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó Diệp Chính Thành và Tần Vũ Phong hai người ăn ngủ cùng nhau, trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi và thân mật trên chiến trường.
Cũng chính là trong đoạn thời gian ở chung đó, Diệp Chính Thành càng ngày càng cảm nhận được tình chiến hữu với Tân Vũ Phong, sau đó đã cùng Tân Vũ Phong kết giao tri kỷ mà không phân biệt về tuổi tác.
Lần này nhận được truyền thư ngàn dặm của Tần Vũ Phong, anh ta liền gấp gáp chạy tới.
Diệp Chính Thành suy tư chỉ trong chốc lát, Đồ Cương liền trầm giọng nói:"Như vậy thì...tiền bối Diệp, xem ra hôm nay hai ta nhất định phải có một trận quyết chiến rồi!”
Giọng nói Đồ Phong trầm thấp, anh ta nhặt lên cự búa của mình, sau đó phóng thích khí thế của cảnh giới tông sư ra ngoài gần như một chút áp lực cũng không có.
Chẳng lẽ là thực lực của Đồ Phong, đột nhiên bị giảm xuống sao?
Không!
Không đúng!
Cây cối xung quanh đều đã bị khí thế ngất trời này đè ép đến mức cong hết cả thân rồi.
Vậy thì chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?
Đầu óc Huyền Vũ lúc này nhanh chóng suy đoán, nếu như lúc trước, Đồ Phong chỉ phóng thích một ít khí thế thôi, anh ta đã đấu không lại rồi.
Anh nhìn thấy Thanh Long cũng giống mình, không có phản ứng gì cả, anh ta vẫn khiến trên vai cây cột trước cửa Thượng Quan phủ, bộ dạng không chút khó chịu.
Tại sao lại vậy chứ?
Huyền Vũ có chút không hiểu nổi, cuối cùng, anh chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Diệp Chính Thành.
Sắc mặt Huyền Vũ dãn ra, xem ra là vị tiền bối tự xưng là bằng hữu của Thiên Vũ đại nhân này đã che chở bọn họ!
"Ầm!”
"Ầm!”
"Ầm!”.
Khí thể quanh người Đồ Phong vẫn đang dần dần tăng lên!
Thân thể của anh ta từ từ nổi lên mặt đất, hai mắt trắng bệnh quỷ dị đến cực điểm, cả người run rẩy, nhưng điều này không phải vì sợ hãi, mà là do bị tác động lực của chính anh ta phóng thích mà ra.
Khí tức khủng bố bao phủ toàn bộ sân vườn trong nhà tổ họ Thượng Quan, thậm chí còn khuếch tán ra xa hơn.
Huyền Vũ tuy rằng không cảm nhận được, nhưng cũng có thể nhìn rõ, uy áp này dường như hóa thành thực chất, đã khuếch tán đi ra ngoài phạm vi sân vườn nhà Thượng Quan, liên tiếp bay ra ngoài hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ giảm.
"Ha ha ha ha ha..."
Nhưng Diệp Chính Thành lại đột nhiên hùng hồn cười lớn.
Sắc mặt Đồ Phong lập tức lạnh xuống:"Tiền bối, đây là ý gì? Anh và tôi quyết đấu, tiền bối nên nghiêm túc chiến đấu, vì sao đột nhiên lại cười như vậy?”
Diệp Chính Thành đột nhiên cười, làm cho Đồ Phong vừa thẹn vừa tức giận.
Một lát sau, Diệp Chính Thành cười đủ rồi, mới giả vờ lau đi nước mắt ở khóe mắt.
"Đối thủ của tôi ư......anh xứng sao?!”
Diệp Chính Thành vừa tự hỏi tự trả lời, vừa nhẹ nhàng lắc đầu.
Chỉ thấy Diệp Chính Thành đưa một tay ra, bàn tay cầm kiếm trước ngực.
Khi thi triển kiếm quyết thủ pháp vô cùng huyền diệu, tự phát ra kim quang chói lòa.
"Xẹt!”
Tóc Diệp Chính Thành không có gió mà tự bay, cả người có một vòng kim quang chói lóa bao phủ, giống như một tiên nhân hạ phàm.
Khuôn mặt của anh không buồn cũng không vui, một vẻ mặt khiến người ta khó đoán.
"Cheng!"
Diệp Chính Thành theo kiếm vung ra, kiếm dài và cắm sâu trên mặt đất giờ đây cũng có phản ứng, đột nhiên phát ra âm thanh cao vút, toàn bộ thân kiếm rung lắc điên cuồng!
Cuối cùng "phụt" một cái, nhô ra khỏi mặt đất, liền biến mất không thấy đâu nữa! Nhanh!
Nhanh như chớp giật, nhanh như sấm đánh!
"Điều này....sao có thể được?”
Hai mắt Đồ Phong trợn tròn, vẻ mặt không thể tin được.
Anh ta rõ ràng cũng đã là một cực đỉnh cường giả, ở nhân gian, đây là tồn tại gần như là thần rôi!
- ------------------