Mộc Dung Chi lên tiếng, vừa dứt lời, Kiếm sĩ Thiết Ưng cũng không dám để cô tiếp tục nói tùy hứng.
Cô gái này, đây là muốn làm loạn hay sao!
Ngay trước mặt thiếu chủ của bọn họ mà lại dám nói những lời như vậy với thiếu chủ!
Nếu còn không rút đao ra, e rằng thiếu chủ sẽ giận lây sang cả mình!
Tân Thiên Lâm vươn tay, trực tiếp đẩy lưỡi đao của thống lĩnh Kiếm sĩ Thiết Ưng ra.
“Bỏ xuống đi.”
Các thớ cơ trên mặt Tân Thiên Lâm chuyển động nhưng bởi vì quá mức cứng nhắc nên vặn vẹo mãi cũng không nở nổi một nụ cười.
“Cậu chủ!”
Thống lĩnh Kiếm sĩ Thiết Ưng vừa không dám thu đao, cũng không dám tiến lên phía trước: “Con bé này dám sỉ nhục ngài như vậy, bây giờ tôi sẽ giết cô ta cho ngài hả giận!”
“Đừng mà…”
Tân Thiên Lâm rốt cuộc cũng vặn ra một nụ cười vô cùng kỳ quái..
“Cô gái trung nghĩa đến mức này, Tân Vũ Phong đã chết, vậy mà cô ta cứ nhớ mãi không quên!”
Tân Thiên Lâm nói xong, đem đao trong tay của thống lĩnh kiếm sĩ Thiết Ưng đặt lại trong vỏ đao.
Thóng lĩnh kiếm sĩ Thiết Ưng lúc này mới lộ ra vẻ không cam lòng, thu đao lại vào vỏ.
Đôi mày thanh tú của Mộc Dung Chỉ nhướng lên: “Tên trộm này, lại đang bàn tính chuyện gì!”
Cô nói chuyện, khạc một tiếng, nhổ về phía Tân Thiên Lâm!
“Cô Thống lĩnh kiếm sĩ Thiết Ưng lại muốn rút đao, muốn ngay tại chỗ xử trảm cô gái hết lần này đến lần khác sỉ nhục thiếu chủ!
Đạo trong tay thống lĩnh kiếm sĩ Thiết Ưng không biết nên rút ra hay nên buông nữa.
“Thiếu chủ, chúng ta cứ giết người thân của cô gái này, từng người một, để cô ta phải chịu đựng nỗi đau mất đi người thân!”
Tân Thiên Lâm kiếm sĩ Thiết Ưng lần nữa đẩy đao trong tay thống lĩnh tính cách cũng bướng bỉnh qua nhỉ?
Trùng hợp thật, tôi lại rất thích kiểu tính cách thế này!”
“Tên xấu xa này, có bản lĩnh thì cứ nhắm vào một mình Mộc Dung Chỉ tôi đây này!”
Mộc Dung Chỉ vừa dứt lời, Tân Thiên Lâm liền đứng lên, vỗ tay liên tục: “Hay cho cái tên Mộc Dung Chỉ.”
“Tính tình bướng bỉnh đúng không, bất bình thay cho Tân ‘Vũ Phong đúng không, một người gây chuyện một người xử lý chứ gì!”
“Cô gái, xem ra cô vẫn còn chưa biết, kết cục của những kẻ gây chuyện với Tân Thiên Lâm tôi!”
Lòng Mộc Dung Chỉ liền chùng xuống.
Tân Thiên Lâm muốn làm gì?
“Người đâu!”
Tân Thiên Lâm quát lên một tiếng, phất phất tay.
“Đưa cô gái không biết tốt xấu này trói lại, quất roi cho tôi, để tôi xem xem cô gái này có thể kiên trì được bao lâu, có thể mạnh miệng đến khi nào!”
“Vâng, Thiếu chủ!”
Nhanh chóng Kiếm sĩ Thiết Ưng đã có người đứng dậy, trói Mộc Dung Chỉ lại.
Lại có người lấy ra một cây roi đặc biệt, mặt trên có đầy những vết gồ nhỏ Mộc Dung Chỉ biến sắc, cắn chặt răng.
Loại này roi chế tác đặc thù, cho dù là người cứng rắn đến mấy, e rằng cũng chẳng trụ được bao lâu!
Nhưng Mộc Dung Chi cũng chỉ thay đổi sắc mặt, căn răng không rên lấy một tiếng, mặc cho Kiếm sĩ Thiết Ưng bắt đầu trói mình lại “Cũng đặc biệt đấy, con nhóc này, đúng là cho cô mặt mũi, một con nhỏ lưu manh như cô, ỷ vào mình cũng có chút nhan sắc, thật sự coi mình là công chúa hay sao?”
Tân Thiên Lâm vung roi trong tay, trên mặt mang theo nét cười thấp thoáng, ánh mắt độc địa nhìn chăm chằm Mộc Dung Chi.