Người yêu?!
Nghe được hai từ này, Tân Vũ Phong chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể chợt run rẩy.
Phải biết anh là chiến thần Thiên Vũ, oai phong một cõi, vang danh Đại Ninh!
Dù có đối mặt với đại quân cả triệu người nhưng anh chưa từng thất thố.
Tuy vậy, sức nặng trong những gì mà Lâm Kiều Như nói với anh có thể thắng được thiên quân vạn mã.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của anh trắng bệch như tờ giấy, cõi lòng càng tan nát và đau đớn hơn.
Tuyệt vọng!
Đau khổ! Mất mát!
Hóa ra cô đã quên mất cậu bé năm đó từ lâu!
Hóa ra mọi thứ đều do anh tự mình đa tình!
Nhưng sao anh có thể trách Lâm Kiều Như chứ?
Tình cảm giữa nam nữ vốn là chuyện hai người cùng tự nguyện, không thể gượng ép được.
Anh biến mất mười tám năm, nếu Lâm Kiều Như thích người khác cũng là chuyện rất bình thường…
“Haiz…”
Tần Vũ Phong thở dài thườn thượt, ép bản thân tỉnh phải táo lại.
Sau đó anh quay sang nhìn Lâm Kiều Như, dường như muốn mãi khắc sâu bóng dáng của cô vào trong trí nhớ của mình.
“Kiều Như, anh xin lỗi, tại anh quá đường đột, đơn phương tình nguyện!
Em yên tâm, sau này anh sẽ không bao giờ quấy rầy đến em nữa, cũng không tạo thêm bất cứ phiền phức gì cho em đâu!”
“Nhưng cuối cùng anh chỉ muốn hỏi một câu nữa thôi, người trong lòng của em là ai vậy?”
Tần Vũ Phong đã âm thầm quyết định.
Từ nay mình sẽ biến mất trong thế giới của cô, chỉ yên lặng bảo vệ phía sau cô.
“Thật ra tôi cũng không biết tên của anh ấy…” Lâm Kiều Như chậm rãi đáp.
“Sao chứ?”
Tần Vũ Phong đực người ra: “Kiều Như, em đang nói đùa sao? Em không biết tên của người mà mình thích ư?”
“Vâng!”
Lâm Kiều Như gật đầu giải thích: “Nói ra thì anh đừng cười nhé, tôi chỉ mới gặp anh ấy một lần thôi, thậm chí còn không biết tên của anh ấy nữa!”
“Nhưng anh ấy từng nói sẽ đến cưới tôi!”
“Như mấy tình tiết trong phim ấy!
Một ngày nào đó, dưới ánh nhìn dõi theo của mọi người, anh ấy sẽ xuất hiện, mặc thánh y kim giáp và chân giẫm lên mây bảy màu tới lấy tôi!”
“Tuy đã đợi mười tám năm, anh ấy vẫn chưa xuất hiện nhưng tôi tin tưởng anh ấy!”
“Thế nên, Tần Vũ Phong à, tôi rất xin lỗi, tôi không thể chấp nhận lời cầu hôn của anhl”
Nói xong câu cuối cùng, đôi mắt Lâm Kiều Như hơi đỏ lên.
Có lẽ năm đó người ấy chỉ hứa hẹn mơ hồ vậy thôi nhưng cô lại nghĩ là thật, cứ tin thế tận mười năm hơn, thậm chí nó sắp trở thành chấp niệm trong lòng cô rồi.
Bất kể mười năm, hai mươi năm hay ba mươi năm, cô sẽ luôn chờ đợi. .
ngôn tình sủng
Sau khi nghe cô nói xong, chẳng những Tần Vũ Phong không tức giận mà còn vui mừng khôn xiết.
Giờ phút này, tâm trạng của Tần Vũ Phong như đang ngồi trên cáp treo đi từ địa ngục tới thiên đường.
Là mình!
Người yêu mà Lâm Kiều Như chờ chính là mình!
Tần Vũ Phong kích động đến mức siết chặt quả đấm, trong lòng đã xác định khoảng chín mươi phần trăm rằng người may mắn đó chính là mình.
Anh hận không thể lập tức nói cho cô biết… rằng anh chính là cậu bé đó!
Anh về rồi!
Anh không lỡ hẹn, ba năm trước đã quay về rồi!
Chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi, anh đã lỡ lầm nghĩ Lâm Yến Vân là cô!
Nhưng ông trời có mắt cho anh cơ hội đền bù lại sai lầm của mình!
Tần Vũ Phong không kìm được nỗi kích động trong lòng, toang thẳng thắn thừa nhận thân phận, kể rõ tất cả chân tướng cho cô biết.
Đúng lúc này, Lâm Kiều Như cũng nhìn anh rồi hỏi: “Tần Vũ Phong, theo tôi được biết, anh ở rể nhà họ Lâm ba năm, chẳng làm nên trò trống gì và chịu hết mọi sự khinh bỉ! Nhưng tối nay, sao anh có thể tặng tôi một sợi dây chuyền trị giá tới 30 nghìn tỷ, còn chuẩn bị pháo hoa khắp cả thành phố vậy nữa?!”
Nghe câu hỏi này, Tân Vũ Phong nhìn cô một cách thâm tình rồi đáp: “Kiều Như, thật ra thân phận thật sự của anh là…”
- ------------------