Nếu như là củi mục mà vọng tưởng…
Thì môn phái thiếu đi một kẻ vô dụng, cũng không có gì là ghê gớm.
Hơn nữa, trên thế giới làm gì có nhiều thiên tài như vậy.
Ở trong thế tục, có lẽ thiên phú của bọn họ rất đáng để hãnh diện.
Nhưng đến Ẩn Môn Môn Phái, cũng không hơn hạng người tầm thường là bao.
Không đáng để tông môn đặc biệt quý trọng, canh phòng nghiêm ngặt sợ bị người khác cướp đi.
Hơn nữa, hôm nay La Phù Sơn tổ chức đại hội tỷ thí võ công để thu nhận đồ đệ thì ngày mai tông môn cũng có thể làm chuyện tương tự như vậy.
Mà lúc này, hai người đang đứng trên sàn đấu, có mục đích giống với đa số người ở đây.
Một người là Lan Vô Kỳ của Vạn Độc Môn, lần này muốn trở thành đệ tử của La Phù Sơn.
Vạn Độc Môn, chẳng qua là một môn phái bình thường không có gì lạ trong Thất Thập Nhị Tông, thua kém xa bối cảnh của La Phù Sơn.
Người giống như Lan Vô Kỳ, thân là người nổi bật trong tông môn, nhưng không có tư cách hưởng thụ đãi ngộ hạng nhất hạng nhì thì La Phù Sơn có lẽ là một lựa chọn tốt hơn.
Giống như thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng.
Nhưng trên thực tế, ở trong Ẩn Môn Môn Phái thì trở thành đuôi phượng mới là lựa chọn tốt hơn.
Còn Vạn Mạnh An thì đến để nối tiếng van danh, mục đích rất đơn giản.
Lúc nấy trên sàn đấu bởi vì Tùy Tịch có biểu hiện hết sức kinh ngạc nên Vạn Mạnh An còn có chút ghen ghét.
Cơ hội làm mọi người kinh ngạc thế này, lại không dành cho mình.
Nhưng bây giờ, Vạn Mạnh An lại thấy hưng phấn.
Đối mặt với đối thủ Vạn Độc Môn, người đã hạ gục phần lớn mọi người trừ anh ta ra.
Mà anh ta có ưu thế của mình, giờ phút này còn có thể đứng ở đây đã đủ làm cho mọi người thán phục!
Lúc này, mọi người đã bắt đầu bàn tán.
“Nhiều cao thủ ngã xuống rồi mà Vạn Mạnh An vẫn còn đứng trên sản…
“Chỉ có thể nói đúng là người đứng thứ chín bảng Thiên Kiêu, thật nhiều thủ đoạn…”
“Anh ta phòng hộ bằng cách nào?”
“Khiếp thật, thật ra cao thủ đứng thứ mười mấy của bảng Thiên Kiêu cũng không thua anh ta quá nhiều, nhưng đều bị hôn mê, chỉ có anh ta còn đứng ở đây”
“Đúng vậy…”
Vạn Mạnh An nghe được tiếng bàn tán dưới sàn đấu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười ngạo nghễ.
Vẻ mặt Vạn Mạnh An kiêu căng, nói với Lan Vô Kỳ, người vừa rồi bị anh ta đánh mà lại không ngã: “Tôi đã từng đánh bại một con rắn đen tu luyện ngàn năm”
“Sau khi uống mật rắn nghìn năm, tự nhiên thân thể tôi biến thành trăm độc không vào được!”
Vạn Mạnh An nói, trên mặt càng lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Vì vậy một Vạn Độc Môn hèn hạ hay mấy thủ đoạn ngầm dơ bẩn này đều là vô nghĩa.”
“Tôi còn không thèm để vào mắt!”
Lan Vô Kỳ nghe xong câu nói của Vạn Mạnh An, sắc mặt vốn hơi tái nhợt nay đỏ bừng lên.
Không tung hết tất cả các chiêu ra thì thôi, còn bị Vạn Mạnh An sỉ nhục như thế này.
Bỗng chốc máu nóng của Lan Vô Kỳ bốc lên, sắc mặt đỏ bừng, lửa giận bừng lên trong hai mắt, tựa như sắp lộ bản chất.
Lan Vô Kỳ cản răng, đôi mắt chăm chú nhìn Vạn Mạnh An: “Chẳng qua gặp được vận may chịu được độc của tôi, có gì mà kiêu ngạo?”
“Thủ đoạn của Vạn Độc Môn chúng tôi không chỉ dùng một loại độc này!”
Lan Vô Kỳ nói, mở hai tay ra, lập tức bảy tám phi tiêu trong ống tay áo bay ra.
Đầu phi tiêu lờ mờ hiện ra ánh sáng xanh. Rõ ràng là đã tẩm độc.