Khương Thiên Tử buông lời uy hiếp vô cùng độc ác, làm cho người ngoài cũng cảm thấy rùng mình. Anh ta tuyệt đối không phải đang nói đùa, bởi anh ta thực sự có thể làm ra chuyện đó! Từ trước đến nay, anh ta luôn được nâng niu như bảo ngọc, được hàng nghìn người cung phụng, bảo vệ.
Nhưng giờ đây, ngay tại hôn lễ của mình, trước mặt bao nhiêu người, anh ta bị Tần Vũ Phong tát. Tất cả kiêu hãnh, tôn nghiêm đều bị giẫm đạp...
Chỉ có đem Tân Vũ Phong phân thành tâm khúc mới có thể khiến anh ta nguôi giận.
“Anh nghĩ... tôi không dám giết anh?” Ánh mắt của Tần Vũ Phong trở nên lạnh lẽo, phảng phất có sự chết chóc trong đó.
“Oanh!”
Không khí tang thương nhanh chóng bao trùm đại sảnh. “Cậu dám.”
Khương Thiên Tử còn muốn uy hiếp, nhưng cổ họng của anh ta như bị nghẹn lại, không phát ra âm thanh nào nữa.
Địa vị của gia tộc nhà họ Khương tất nhiên là rất lớn mạnh!
Nhưng lúc này, anh ta đang ở trong tay Tân Vũ Phong, giống như một con mồi chờ chết, không có sức lực để phản kháng.
Tần Vũ Phong lại ra tay một lần nữa. “Bốp!”.
“Cái tát này là vì chị Tú Anh”
“Cái tát này là vì mẹ tôi”
“Còn cái tát này là vì những người con gái đã từng bị anh đánh “Bốp! Bốp! Bốp..”
Âm thanh bị tát vang lên liên tiếp, không ngừng nghỉ.
Mấy phút sau.
Miệng của Khương Thiên Tử bị đánh đến nỗi rướm máu, gương mặt sưng to giống như cái đầu heo. Ánh mắt anh ta tràn ngập sự hận thù.
Xấu hổ nhục nhã!
Nhất định phải báo thù!
Xưa nay, Khương Thiên Tử có thù sẽ trả, không có chuyện tha thứ!
“Em trai, chúng ta phải nhanh chóng chạy trốn thôi!”
Vấn Tú Anh bất ngờ chạy tới, khẩn cầu cầm cánh tay Tân Vũ Phong kéo đi.
Mặc dù Tần Vũ Phong có thể đại sát khắp nơi, thể hiện sức lực hơn người, nhưng anh đang đối đầu với gia tộc nhà họ Khương!
Nghìn năm nay, gia tộc đó đều không bị lật đổ, ắt hẳn phải có nội tình mà người ngoài không biết được.
Tân Vũ Phong lại chỉ có một mình, thể lực riêng lẻ. Muốn đối phó với họ là điều xa vời viển vông! Nếu bây giờ chạy trốn, may ra còn có chút hi vọng sống sót!
“Bịch! Bịch."
Đúng lúc này, một loạt bước chân dồn dập đi tới, ít nhất cũng phải có trăm người.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ai tới vậy?” Ánh mắt của mọi người hướng về phía cửa đại sảnh.
Dưới sự chú ý của họ, một đám quân sĩ mặc áo giáp đi thẳng vào trong. Đại sảnh được lấp đầy trong nháy mắt.
Bọn họ đều mặc loại áo giáp đặc biệt, kín đáo từ đầu đến chân, nhìn tựa như Thiết Tháp đang di chuyển. Không biết loại áo giáp này được làm từ nguyên liệu gì, nhưng dưới ánh đèn, nó phát sáng rực rỡ, sáng chói. “Huyền Giáp vệ”
Có người kinh ngạc hồ lên, nhận ra lai lịch của những quân sĩ này.
“Đây chính là quân sĩ của gia tộc nhà họ Khương, loại áo giáp này cũng được chế tạo bằng rất nhiều tiền”
“Không ngờ bọn họ đến sớm như vậy!”
Huyền Giáp vệ chính là một trong những át chủ bài của gia tộc nhà họ Khương, từ trước đến nay chưa từng bại trận! Chọn tùy ý một người cũng có thể đánh bại trăm người.
Nhưng loại quân sĩ này không thể tùy tiện huy động!
"Ha ha ha."
Khương Thiên Tử cười to điên cuồng, hung dữ mà trừng mắt Tần Vũ Phong: “Thằng nhóc thối, dù bây giờ cậu muốn chạy, thì cũng không còn kịp nữa rồi”
Mặc dù anh ta không có thời gian gọi điện thoại xin cứu viện.
Nhưng trong đại sảnh, có rất nhiều người thuộc gia tộc nhà họ Khương. Bọn họ thấy tình thế không ổn, thì đã nhanh chóng mật báo cho các trưởng bối trong gia tộc.
- ------------------